TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 317

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy Diệp Phi không có nói là Đường Tam Quốc đụng bể, nhưng chỉ cần nói năm triệu cũng đáng, vậy thì cũng đồng nghĩa với đứng về phe Tiêu Nhược Băng.

 

“Diệp Phi, mày không nói thì chết à?”

 

Đường Phong Hoa cũng nổi giận lôi đình, người một nhà lại ăn ở hai lòng, không phải chỉ bồi thường năm triệu, còn làm trò cười cho người khác.

 

Chỉ là trong lòng cô ta rất kinh ngạc, tên phế vật này càng lúc càng giỏi giang vậy à, ngay cả đồ cổ cũng nói được ra đầu ra đũa.

 

“Bố, món đồ sứ này, không cần bố đền, con mual”

 

Diệp Phi một tay cầm cái đế món đồ sứ lên, tay kia rút thẻ ngân hàng ra: “Năm triệu này, tôi trả”

 

Đường Tam Quốc biến sắc: “Mày lấy đâu ra tiền? Còn không phải là Nhược Tuyết cho mày sao?”

 

Thần sắc Đường Phong Hoa cũng căng thẳng: “Không phải mày trộm tiền của Đường Nhược Tuyết đấy chứ?”

 

“Tao nói cho mày biết, tao không đồng ý cho mày xài thẻ của Nhược Tuyết!”

 

Đường Tam Quốc trợn trừng hai mắt: “Mày dám đụng tới tiền của con gái tao, tao báo cảnh sát bắt mày tội trộm cắp.”

 

 

“Còn nữa, mấy mảnh vỡ này là mày chủ động tốn tiền mua về, không có liên quan gì đến tao hết”

 

Ông ta dứt khoát phủi sạch quan hệ.

 

Diệp Phi gật gật đầu: “Được, con tự làm tự chịu”

 

Tiêu Nhược Băng vội vàng cà thẻ, sau đó sai người đưa hợp đồng đến ký tên, còn gói ghém mấy mảnh vỡ cẩn thận đưa cho Diệp Phi.

 

Tiền trao cháo múc.

 

“Đúng là phế vật!”

 

Nhìn thấy Diệp Phi nâng niu bọc mảnh vụn trong tay, Đường Tam Quốc suýt chút nữa tức hộc máu, tuy không phải là tiền nhà họ Đường chỉ, còn là giải vây cho ông ta, nhưng ông ta vẫn bực bội.

 

Hơn nữa Diệp Phi vay người ta năm triệu, nó làm quái gì có tiền mà trả, cuối cùng chẳng phải đổ lên đầu con gái mình sao!

 

Đúng là phiền quá mà.

 

Đường Tam Quốc ghét Diệp Phi không biết để đâu cho hết.

 

Đường Phong Hoa tuy cảm thấy Diệp Phi đã giúp đỡ, nhưng trong lòng vẫn thấy anh làm việc quá manh động.

 

Một món đồ vỡ cứ thế đền năm triệu, đã vậy còn mở miệng ra là tự làm tự chịu, nếu không phải là quá có trách nhiệm, thì chính là bị úng não.

 

Những người vây chung quanh cũng lắc đầu, cười nhạo Diệp Phi không hiểu quy tắc trò chơi, với những chuyện vu khống thế này, cho dù phải bồi thường thật, thì thương lượng một chút cũng giảm được bảy tám chục phần trăm.

 

Bây giờ cứ thế trực tiếp chỉ tiền, đơn giản chỉ là ném tiền qua cửa sổ.

 

“Được rồi, tiền trao cháo múc, các người có thể đi”

 

Tiêu Nhược Băng đắc ý mở miệng: “Sau này làm ơn cẩn thận một chút, đồ đạc ở đây đều rất đắt, cứ làm đổ bể một cái thì cứ tiền triệu mà đền”

 

“Vô dụng! Phế vật! Ngu xuẩn.”

 

Đường Tam Quốc chắp hai tay sau lưng, bao nhiêu giận dữ đều trút hết lên đầu Diệp Phi.

 

Đường Phong Hoa xì mũi khinh thường: “Bố, đừng nói nữa, tiền của Diệp Phi, nó muốn làm gì thì làm, chúng ta về thôi”

 

Buổi tiệc lần trước, bốn người nhà họ Hàn kể cả chồng cô †a đều bị Diệp Phi làm mất hết mặt mũi, khiến cho Đường Phong Hoa cứ canh cánh trong lòng không lúc nào yên.

 

“Đừng vội về như vậy”

Đọc truyện chữ Full