TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 222

Chương 222

“Nếu chị cần lễ phục, có thể đến tìm tôi, tôi là thiếu phu nhân tương lai của Quốc tế Nghệ Tân, chỉ vài phút là có thể có lễ phục”

“Cảm ơn cô!” Tô Lam không mang thiện ý nói lớn tiếng.

“Không cần khách sáo”

Ngay khi Tô Nhược Vân chuẩn bị ra khỏi cửa, Tô Lam duỗi chân ngáng đường, Tô Nhược Vân còn đang chìm đắm trong niềm vui sướng làm hỏng lễ phục của Tô Lam, hoàn toàn không hề ngờ được.

Cả người ngã thẳng về phía trước!

“Ôi..”

Ngã vồ ếch trên mặt đất.

“Tô Lam, chị… ái tôi sao lại không cẩn thận thế chữ, ngã đau rồi, thiếu gia Mộ Dung sẽ đau lòng đó”

Tiếp đó, Tô Lam đóng cửa “rầm” một cái.

Tô Nhược Vân nằm nhoài trên mặt đất nửa ngày mới đứng dậy.

Cô ta dùng sức đá vào cửa.

“Tô Lam, chị đợi đó cho tôi!”

Tô Lam đi về phía bộ lễ phục của mình, mặc dù đã trút giận, nhưng lễ phục của cô cũng hỏng rồi.

Mấy ngày nay, vì cô có vài cảnh hành động phải quay, trên người có vài vết thương, vì thế mới mua thuốc nước.

Phụ thân của Hạ Phi Tuyết là một võ tướng, Hạ Phi Tuyết cũng kế thừa phụ thân mình, võ công lợi hại, có thể lên chiến trường gϊếŧ địch, vì thế, cảnh-hành động của Tô Lam không hề ít. ƒ Mấy ngày nay tập trung quay những cảnh hành động này, trên người cô không ít chỗ xanh tím.

Thuốc nước này có tác dụng thông máu tan bầm, màu sắc cũng là màu nâu đậm điển hình, chỗ thuốc nước này đổ hết lên trên lễ phục màu hồng, từng mảng, từng mảng.

Tô Lam trực tiếp gọi Mục Nhiễm Tranh và Phùng Khiêm ở phòng bên cạnh sang.

Lúc thấy bộ lễ phục, Mục Nhiễm Tranh cũng thật sự đau đầu.

“ĐMI Con bé Tô Nhược Vân kia không ra gì cả!” Mục Nhiễm Tranh thầm nắm chặt tay thành quyền.

“Được rồi, đừng thảo luận cô ta có ra gì không nữa, bộ lễ phục này ngày mai không thể mặc được nữa, tôi biết làm sao giờ?”

Giờ quan trọng nhất vẫn là lễ phục.

“Tôi là đàn ông, cũng không thể cho cô mượn lễ phục được!”

Mục Nhiễm Tranh bỗng búng tay: “Hay là tôi mượn bạn tôi cho cô một bộ?”

Phùng Khiêm lập tức nói: “Cậu mau thôi đi, đây không phải là giúp Lam, mà là hại cô ấy!”

Tô Lam và Mục Nhiễm Tranh cùng nhìn Phùng Khiêm.

“Hai người nghĩ mà xem, lễ phục mượn được, nếu đã từng mặc, vậy con mắt tinh tường của giới truyền thông vừa nhìn là biết! Đến lúc đó Lam mặc lễ phục của người khác lên thảm đỏ, đây không phải là không tôn trọng giải Kim Điệp sao? Hơn nữa, người khác bị mượn cũng không vui, đây không phải là mượn hào quang của người ta sao?”

“Vậy tôi mượn một bộ chưa từng mặc không phải là được rồi sao?”

“Cậu nhỏ của tôi ơi, lễ phục của ngôi sao phần lớn đều là đặt may, động một chút cũng phải mấy trăm nghìn tới hàng triệu, người ta làm lễ phục chắc chắn cũng là vì có dịp gì để mặc, cậu mượn rồi, người ta mặc cái gì? Không phải dịp phù hợp mặc lễ phục, ai sẽ may chứ?”

Đọc truyện chữ Full