“Trước khi cút thì xin lỗi bác trai bác gái và Nhược Tuyết đi đã”
Triệu Đông Dương nãy giờ vẫn xem trò vui đứng lên, đanh thép quát lên: “Nhà họ Đường không phải chỗ mày có thể làm gì thì làm”
Ở nhà hàng Túy Tiên Lâu, hắn bị Diệp Phi sai tiếp tân tát cho hai cái, trong lòng vẫn nén giận đến giờ.
Diệp Phi đẩy hắn ra: “Cút!”
“Thẳng rác rưởi, còn dám ra tay?”
Triệu Đông Dương làm ra vẻ như hết sức phẫn nộ, xông lên muốn dạy dõ Diệp Phi một trận.
“Bốp!”
Diệp Phi một cước đá vào bụng Triệu Đông Dương, hắn nhất thời như một con tôm khổng lồ, co rút, giãy đành đạch trên mặt đất.
“Đông Dương, Đông Dương, cháu sao vậy?”
Đường Tam Quốc và Lâm Thu Linh cùng chạy tới: “Diệp Phi, mày đúng coi trời bằng vung, ai cho mày cái quyền đánh người?”
“Đông Dương…” Đường Nhược Tuyết cũng bước lên phía trước nói xin lỗi, bị Diệp Phi nắm cánh tay giật lại.
Diệp Phi lạnh giọng chất vấn: “Không phải em ghét hắn sao? Không phải nói sẽ cách xa hắn sao? Làm sao bây giờ lại điên đảo thần hồn vì hắn?”
“Không sai, điên đảo thần hồn rồi.”
Đường Nhược Tuyết gắng sức giẳng ra: ‘Ít nhất hắn đến giúp tôi, thật lòng yêu tôi, mà anh, vì ba chục triệu, ngay cả tôi và bố đều không đoái hoài”
Lòng bàn tay Diệp Phi hơi dùng sức: “Anh không giúp em?”
“Buông Nhược Tuyết ra, có chuyện gì tính với tao đây này”
Triệu Đông Dương được mọi người đỡ dậy, một lần nữa bừng bừng chính nghĩa xông đến Diệp Phi.
“Bốp!” Diệp Phi lại một cước đá bay hắn.
Triệu Đông Dương kêu thảm một tiếng, va trúng Hàn Kiếm Phong ngã xuống đất, vô cùng chật vật.
Triệu Hiểu Nguyệt thét chói tai xông lên, cũng bị Diệp Phi một tay đẩy ngã.
“Khốn kiếp!” Đường Nhược Tuyết nổi giận, một bạt tai liền giáng xuống: “Anh đúng là một kẻ vũ phu!”
Bốp một tiếng đanh, sắc, lạnh.
Gò má Diệp Phi hằn năm dấu tay.
Anh không cảm thấy đau, nhưng cảm thấy từng dây thần kinh giống như tâm trạng hiện tại, đau đớn đến chết lặng: “Hắn đánh tôi, em không lên tiếng, tôi đá hắn một đá, em liền cảm thấy lòng như lửa đốt?”
Diệp Phi hài hước cười một tiếng: “Xem ra Triệu Đông Dương trong lòng em, quả thật có sức nặng hơn tôi nhiều”
“Cút! Anh mau cút đi!”
Đường Nhược Tuyết ngàn vạn lần không ngờ, Diệp Phi không những không hề hối hận, còn dám nghỉ ngờ mình.
Vì ba chục triệu, không tiếc sinh sự với mình và bố, còn bịa ra câu chuyện để tự tẩy trắng, rồi lấy một đống sắt vụn lừa gạt bố.
Bây giờ còn đánh anh em Triệu Đông Dương, một khi anh em Triệu Đông Dương truy cứu trách nhiệm, sợ là Diệp Phi phải ngồi tù, Đường Nhược Tuyết cảm thấy Diệp Phi đã hoàn toàn hết thuốc chữa.
Hơn nữa Diệp Phi không nghe cô khuyên nhủ, có thể thấy rõ trong lòng căn bản không có Đường Nhược Tuyết cô.
Xem ra sau khi có Tống Hồng Nhan làm chỗ dựa, tâm tính đã triệt để thay đổi.
Tình cảm đã xác định được vài ngày trước đó, cùng với ý nghĩ bắt đầu lại lần nữa, hoàn toàn biến mất trong đầu Đường Nhược Tuyết.
Cô chảy nước mắt, hướng về phía Diệp Phi hét lớn: “Cút, anh mau cút đi, vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt tôi nữa”
“Anh không phải muốn ly hôn sao?”
“Tôi cho anh vừa lòng, cho anh vừa lòng.”
Cô trực tiếp rút ra một xấp giấy từ tủ tỉ vi, nửa năm trước vì chuyện ly hôn, người nhà họ Đường đã chuẩn bị rất nhiều tờ đơn thỏa thuận ly hôn.
Đường Nhược Tuyết rút đại ra một tờ, múa bút vèo vèo ký tên mình lên đó, sau đó ‘bạch’ một tiếng vứt cho Diệp Phi gào lên: “Ly hôn, ly hôn, sau này đường ai nấy đi. . ” Diệp Phi sắc mặt bình tĩnh, mắt lạnh nhìn Đường Nhược Tuyết: “Tôi còn cho rằng, một năm qua, ở trong lòng em, tôi dù sao cũng sẽ có một vị trí nào đó, bây giờ xem ra chỉ có một bên tình nguyện là tôi mà thôi.”