TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 349

“Không xong!”

 

Có điều, hai chưởng mới vừa đụng vào thân thể Diệp Phi, Hoàng Thiên Kiều liền cảm nhận được hơi thở chết chóc.

 

Tất cả phòng ngự trên dưới quanh thân cô ta, toàn bộ sụp đổ.

 

Một chưởng cô ta vừa đánh ra bị Diệp Phi ép trở về, sau đó toàn bộ phản lực bật lại trên người cô.

 

Hoàng Huyền Vũ theo bản năng quát khế: “Cẩn thận!”

 

“Rầm!”

 

Một tiếng vang thật lớn, thân thể Hoàng Thiên Kiều chấn động, cả người hung hăng té xuống, lăn về phía sau vách tường.

 

“Bangggg!”

 

Lại là một tiếng vang đanh gọn, Hoàng Thiên Kiều đập vào trên vách tường, trong khoảnh khắc vách tường liền xuất hiện dấu vết vỡ vụn, như một cái mạng nhện khổng lồ.

 

Dưới chân tường vốn đã bong tróc ra, bây giờ lại bị chấn động mạnh, cát ào ào trút xuống.

 

Một thùng sơn cũng rơi xuống, tạt thẳng vào người Hoàng Thiên Kiều.

 

Nhìn thấy mà giật mình.

 

Trong ánh mắt kinh ngạc của cả bọn Hoàng Huyền Vũ, trên người Hoàng Thiên Kiều chất đầy đá vụn, vết máu loang lổ, thương tích khắp người.

 

Thấy cảnh tượng này khiến cho người ta ngược lại phải hít sâu vào một hơi để trấn tĩnh, cũng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khiếp sợ đối với võ lực của Diệp Phi.

 

Không ai ngờ được, Diệp Phi tùy ý húc vào một cái, lại có lực sát thương lớn như vậy.

 

“Sư muội! Sư muội!”

 

Phản ứng của con cháu họ Hoàng là kinh hãi rối rít, tiến lên đỡ Hoàng Thiên Kiều thương tích khắp người dậy.

 

Ánh mắt âm trầm của Hoàng Huyền Vũ nhìn về Diệp Phi, rất bất ngờ khi một phòng khám nhỏ lại ẩn giấu một cao thủ ghê gớm như vậy, ông ta đoán đoán Diệp Phi chắc là cũng chỉ kém ông ta một chút.

 

Chương Đại Cường và Tôn Bất Phàm thoáng qua vẻ lo âu, Diệp Phi đánh Hoàng Thiên Kiều bị thương, khó bảo đảm Hoàng Phi Hổ sẽ không nổi giận phá hủy Kim Chỉ Lâm.

 

“Tôi không sao!”

 

Hoàng Thiên Kiều đẩy đồng bọn ra, sắc mặt giận dữ, chặt chẽ nhìn chằm chằm Diệp Phi, Diệp Phi lại dám ra tay đánh cô trọng thương.

 

“Anhdám đánh lén tôi bị thương, anh biết tôi là ai không hả? Anh có biết sư công của tôi là ai không hả?”

 

Cô mặc dù rất kinh ngạc khi Diệp Phi chỉ húc một cái đã khiến cô bị thương, nhưng cô cho là sở dĩ mình thua là do bị đánh lén, là Diệp Phi thừa dịp cô chưa chuẩn bị bất thần xông vào.

 

Hơn nữa sau lưng cô là Hoàng Phi Hổ, cô dư sức cân Diệp Phi ra bã.

 

Diệp Phi nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Tôi mặc kệ cô là ai, ai dám ngang ngược ở Kim Chỉ Lâm, tôi sẽ cho kẻ đó một bài học, đừng nói là cô, Hoàng Phi Hổ cũng vậy thôi.”

 

“Nếu như ông ta không nói phải trái, tới đây ngang ngược, tôi cũng sẽ đập ông ta như vậy.”

 

Chương Đại Cường thầm than không xong rồi, đây là khiêu khích Hoàng Phi Hổ, không khéo lại xảy ra chuyện lớn, bất quá cũng không khyên Diệp Phi làm gì.

 

Nghe nói như thế, một đám đệ tử Vũ Minh tức giận không thôi, rối rít chỉ tay vào Diệp Phi muốn xông lên ăn thua đủ.

 

“Giỏi, mày giỏi, mày dám tỏ ra trâu bò như vậy, hôm nay †ao sẽ cho mày biết, cái gì gọi là không có trâu bò nhất, chỉ có trâu bò hơn.”

 

Hoàng Thiên Kiều giận dữ cười: “Anh em, mau cắt đứt toàn bộ tay chân thẳng ranh này, sau đó phá bỏ nơi này cho tôi, xem thử mày còn dám mạnh miệng hay không”

 

“Là tại mày ngoan cố đối đầu với tao, hôm nay tao tha cho mày thì tao là Bồ Tát sống rồi”

 

Trong mắt Diệp Phi lướt qua một tia sáng quắc, một giây kế tiếp là một chưởng đánh ra.

 

“Hảt”

 

“Cái gì?”

 

Hoàng Thiên Kiều phát ra một tiếng thét kinh hãi, theo bản năng liền lùi lại mấy bước về phía sau, muốn tránh đòn của Diệp Phi vừa xuất thủ.

 

“Râm!”

Đọc truyện chữ Full