TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 370

Chương 370:

 

Đường Kỳ Kỳ gật đầu: “Diệp Phi, tôi nhất định phải trả cho anh Quân số tiền này”

 

Diệp Phi cười lạnh nhìn Hồng Quân: “Chẳng lẽ ông không biết mình có dùng tới một triệu đó hay không hả?”

 

Tim Hồng Quân lập tức hãng mất vài nhịp như thể đang bị người ta nhìn thấu hết tất cả, gả lập tức nhảy dựng lên mắng: “Ý mày là sao thằng ranh con? Ý mày là tao đang lừa tiền Kỳ Kỳ ư? Thứ ăn cháo đá bát, biết vậy từ sớm thì tôi đã không tìm đủ các mối quan hệ của mình để giúp đỡ rồi. Cứ để mày bị đám Đỗ Thanh Đế thiếu giết chết cho xong”

 

“Bây giờ bỏ tiền cứu mày ra rồi mày lại lấy oán báo ơn rồi nghi ngờ tao đủ kiểu, đúng là thứ qua cầu rút ván. Mọi người có thể làm chứng, tôi gọi tổng cộng mười mấy cuộc điện thoại cầu xin mười mấy người mới dẹp yên vụ này xuống được”

 

Gã ta chợt đổi giọng: “Nếu không nể mặt Kỳ Kỳ thì bây giờ tao đã giết chết mày rồi.”

 

Diệp Phi đang định vạch mặt gã ta thì Đường Kỳ Kỳ chợt giữ chặt anh lại: “Diệp Phi, anh Quân đã tìm rất nhiều mối quan hệ để cứu chúng ta thật đấy! Người ta vất vả rồi nên anh không cần phải chấp nhặt số tiền này”

 

Đường Kỳ Kỳ bảo: “Tôi có thể bỏ một triệu đó ra mà”

 

Bây giờ với Đường Kỳ Kỳ mà nói thì chẳng có gì đáng giá bằng việc Diệp Phi bình an quay lại cả, tuy một một triệu đó nhiều nhưng nó đáng giá.

 

“Anh Quân đừng tức giận hại thân không đáng đâu” Tưởng Đình Đình nhìn Diệp Phi với vẻ khinh bỉ: “Một thằng khố rách áo ôm nghèo kiết xác thì có gì đáng nói đâu, anh cãi nhau với người thế chỉ tổ mất mặt thôi”

 

Trương Phỉ Phỉ cũng hừ khẽ: “Đúng đó, thứ quê mùa nghèo mạt! Lẽ ra Trung Hải nên đưa ra vài chính sách mới, những người thu nhập thấp hơn một trăm ngàn cút khỏi nơi này đi cho xong”

 

Đường Kỳ Kỳ cười như mếu: “Đường Kỳ Kỳ là anh rể tôi, nếu các cậu vẫn còn đối xử với anh ấy như thế thì đừng trách tôi trở mặt…”

 

Thấy Đường Kỳ Kỳ ồn ào đòi gây nhau, bọn Tôn Yên Nhiên mới ngậm miệng lại nhưng ánh mắt thì vẫn khinh thường.

 

Đàn sống sống dựa vào phụ nữ thì có chết cũng chẳng thấy tương lai đâu.

 

“Ồ, chiếc Audi này xịn sò thật đó” Khi bọn Tường Đình Đình vừa bận châm chọc dè bỉu Diệp Phi vừa xuống bãi đỗ xe thì hai mắt Tôn Yên Nhiên chợt sáng lên.

 

Cô ta vọt đến chiếc Audi đen sang trọng trước mặt nói.

 

Đó là chiếc Audi Dương Diệu Đông đưa cho Diệp Phi.

 

Xếp giữa dàn xe Ferrari đắt đỏ và hoành tráng dưới này thì Audi cũng chẳng là gì, nhưng chiếc xe được trang bị kính chống đạn thì lại hấp dẫn ánh mắt con người ta quá.

 

“Ôi mẹ ơi, chiếc Audi đỉnh cao thật, một chiếc này chắc phải ba triệu quá?”

 

“Ba triệu ấy hả? Bộ mù rồi chắc? Không thấy chiếc xe này đã được trang bị chống đạn từ trên xuống dưới rồi ư? Đạn không thể xuyên qua được lớp vỏ bọc này đâu, ít nhất cũng phải mười triệu”

 

“Chống đạn có gì ghê gớm đâu, coi dòng xe kia kìa, Audi 68, lần trước chiếc A6 bán đấu giá lên tới sáu triệu thì không biết chiếc 68 này bao nhiêu tiền?”

 

“Người trong quan bar đã đi hết rồi mà nhỉ, thế đây là xe ai? Chẳng lẽ là xe quản lý quán bar?”

 

“Nhiều tiền thật đó, chiếc này chắc cũng phải lên tới hai mươi triệu chứ ít gì Tuy công việc của bọn Tưởng Đình Đình và Trương Phỉ Phỉ cũng rất tốt, thu nhập một năm lên đến hơn một triệu nhưng đối mặt với chiếc xe trị giá hai mươi triệu thế này thì bọn họ vẫn không thở nổi.

 

Hồng Quân cũng chỉ lái chiếc xe tâm giá một triệu thôi nên ai cũng hâm một chiếc Audi 68 chống đạn này, chẳng những nhiều tiền lắm của mà còn sở hữu thân phận hiển hách.

 

Sau khi than thở xuýt xoa thì Hồng Quân bèn quay sang mời mọc Đường Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ, theo tôi lên con xe Mercedes-Benz về nhà đi, trễ thế này rồi bắt xe không an toàn đâu.

 

Gã ta cố tình tỏ ra khiêm tốn: “Chỉ là xe tôi không đắt đỏ lắm, chỉ là chiếc xe cùi giá một triệu thôi”

 

Tưởng Đình Đình cũng cười gật đầu: “Đúng đó, đi cùng đi!

 

Anh Quân chỉ đi vòng qua có tí thôi mà không sao đâu”

 

Đường Kỳ Kỳ đang định nói Diệp Phi có xe thì Diệp Phi đã thản nhiên lên tiếng trước: “Không cần, anh chỉ cần Tôn Yên Nhiên với mấy cô bạn khác về là được, tôi sẽ đưa Kỳ Kỳ về”

 

“Mày đưa về hả?” Hồng Quân cười xòa: “Mày đưa bằng niềm tin và hi vọng hả? Lấy cái miệng đưa về hả? Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì rồi mày có thể chịu trách nhiệm nổi không?”

 

Diệp Phi cười cười Hồng Quân hừ nói: “Xe công cộng hả?”

 

Bọn Trương Phỉ Phỉ cũng bĩu môi, họ cảm thấy Diệp Phi sĩ diện hảo thế này thật buồn cười. Thấy người ta có xe thì mình cũng nói là có xe.

 

“Tít!” Diệp Phi không để ý đến họ, anh lấy chìa khóa ra nhấn nút, chiếc Audi chống đạn chợt kêu lên, đèn xe lập lòe.

 

“Đi thôi Kỳ Kỳ” Diệp Phi kéo Đường Kỳ Kỳ đang ngơ ngác chui vào Audi rồi nhấn chân ga vọt đi như một làn gió.

 

Bọn Hồng Quân và Tưởng Đình Đình đứng nhìn như trời trồng, tiếng rồ máy xe như sét đánh ngang tai khiến đầu óc họ trống rỗng.

Đọc truyện chữ Full