TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 384

Chương 384:

 

Nên khi nghe thấy đồ cổ Uông Thị dính dáng đến nhà họ Uông thì đám người đang suy nghĩ lần này Tiêu Nhược Băng toang chắc rồi lại bắt đầu thay đổi. Dù Đỗ Thanh Đế là dân đàn anh đàn chị nên giết Tiêu Nhược Băng dễ như trở bàn tay nhưng đối mặt với dòng họ Uông khổng lồ kia thì anh vẫn phải cho người ta chút thể diện.

 

Bây giờ thì Diệp Phi đã hiểu ra tại sao Tiêu Nhược Băng lại thoải mái tung tăng thế này, ra là có nhà họ Uông làm chỗ dựa. Anh đã hiểu tại sao Dương Kiếm Hùng lại không làm gì được cửa tiệm này.

 

“Uông thiếu hả?” Bấy giờ, Đỗ Thanh Đế nheo mắt lại: “Một trong tứ thiếu của Long Đô, Uông Kiều Sở đó hả?”

 

“Cũng biết chút kiến thức, cũng không đến nỗi ngu ngốc chẳng biết gì trên đời”

 

Triệu T¡ Kì bỗng nở nụ cười đắc ý: “Đúng thế, đồ cổ Uông Thị là một trong những sản nghiệp của cậu Uông Kiều Sở. Anh muốn đập phá nó hả? Đầu óc bị gì rồi chăng?”

 

Cô ta hùng hổ đe dọa: “Ai cho anh lá gan làm việc này?

 

Ông bố Đường Thiên Hổ đó hả?”

 

Tiêu Nhược Băng cũng khinh bỉ nhìn Đỗ Thanh Đến như thể được nhìn thấy kẻ làm mưa làm gió nơi này phải trố mắt ngạc nhiên là chuyện cực thì sảng khoái.

 

“Cô nói cái gì nghe như tôi thích làm xằng làm bậy, ỷ thế hiếp người lắm vậy” Nụ cười Đỗ Thanh Đế tươi hơn bao giờ hết: “Các người dùng bình châu báu chơi nhà họ Đỗ, chẳng lẽ tôi không được chạy tới hỏi cho ra lẽ à?”

 

“Tôi đã nói rất rõ là tôi không biết gì về cái bình đó hết”

 

Tiêu Nhược Băng nói tiếp: “Từ đầu đến cuối chỉ là sự nhầm lẫn của tôi và cậu Thanh Đế cũng thế nên có vấn đề gì thì phải tự chịu trách nhiệm chứ”

 

“Xem ra các người cảm thấy mình có Uông Kiều Sở làm chỗ dựa nên tôi không dám làm gì hả?” Đỗ Thanh Đế nhún vai: “Các người tưởng cái tiếng tay chơi ngông nhất Trung Hải này được mua về bằng tiền chắc?”

 

“Tất nhiên tôi biết anh Thanh Đế rất đáng gờm, tôi biết anh là tay chơi ngông khét tiếng ở Trung Hải và biết rất rõ anh có thể đập tiệm đồ cổ này bất kì lúc nào” Triệu Tỉ Kì khinh bỉ: “Chỉ vì một cái bình châu báu thôi đã quay qua trở mặt với Uông thiếu, thậm chí còn liều chết không ngừng thì ngu ngốc không ai bằng rồi”

 

Đỗ Thanh Đế cười hỏi: “Ý cô ta tôi buộc lòng phải ngậm bồ hòn làm ngọt với cái bình châu báu đó hả?”

 

“Anh có thể đạp tiệm đồ cổ” Triệu T¡ Kì tin chắc Đỗ Thanh Đế không đủ gan: “Nếu anh có thể gánh vác nổi hậu quả…”

 

Đỗ Thanh Đế cười: “Cô làm tôi thấy cực kì khó chịu”

 

“Khó chịu thì ngậm họng vào” Triệu Tỉ Kì cười lạnh, hống hách không ai bằng.

 

“Không thích ngậm!” Đỗ Thanh Đế vung tay lên: “Đập cho bố mày…”

 

Đám đàn em lại tiếp tục vung đồ lên.

 

“Dừng lại!” Bây giờ thì không phải là Tiêu Nhược Băng và Triệu T¡ Kì bảo ngừng mà là Diệp Phi đứng ra ngăn cản mọi người.

 

“Cậu Thanh Đế, đây là xã hội pháp luật, đánh lộn là quá đáng lắm rồi, đừng đập đồ trước mặt mọi người thế này” Diệ Phi vỗ vai Đỗ Thanh Đế cười nói: “Lúc đập thì thoải mái lắm nhưng tới lúc phải bồi thường thì túi tiền mình đau chứ không al.

 

Đồ cổ Uông Thị có phông bạt rất lớn, điều đó có nghĩa là hôm nay Đỗ Thanh Đế chẳng làm được gì, đập đồ người ta thì chắc lát nữa lại bị ép phải bồi thường.

 

“Là anh?” Triệu Tỉ Kì và Tiêu Nhược Băng lập tức đồng thanh hét lên, bọn họ lập tức nhận ra Diệp Phi chính là kẻ ở rể nhà vợ.

 

Ánh mắt Tiêu Nhược Băng chứa đầy sự độc ác và ý muốn giết người. Sóng giá Ngọc Tướng Quân đã khiến cô ta trở thành trò hề và thiệt hại cực kì nặng nề, suýt chút nữa đã phải đóng cửa ngừng bán.

 

Triệu Ti Kì thì vẫn khinh thường và mỉa mai, cô ta cảm thấy kẻ ở rể nhà vợ vô dụng Diệp Phi đứng ra giữa cuộc chiến của hai phe lớn mạnh thật buồn cười vì không biết tự lượng sức mình.

 

Còn chiếc Audi 68 cô ta trông thấy ở sân bay hôm đó thì cô ta đã hỏi thăm phó tổng giám đốc của Bách Hoa, đó là xe của Dương Diệu Đông.

 

Điều đó nghĩa là Diệp Phi chỉ mượn xe người ta đi làm màu vậy thôi.

 

Vì thế ấn tượng của cô ta về Diệp Phi chẳng những vô dụng mà còn sĩ diện hảo.

 

“Anh Phi, không đập cái tiệm này thì tôi thấy khó chịu lắm”

 

Nghe Diệp Phi lên tiếng khuyên nhủ, hai mắt Đỗ Thanh Đế sáng rỡ: “Dù có phải bồi thường một tỷ tôi cũng phải trút cơn tức này ra”

 

Anh ta biết rất rõ dẫn người đến đập cửa tiệm nhà người †a thì dễ dàng vớ phải rất nhiều phiền phức, có nhà họ Uông ở đây làm chỗ dựa thì anh ta đập nát nó thế nào sẽ đền lại thế đó.

 

Nhưng không đập thì anh ta bứt rứt khó chịu cực.

 

“Tất nhiên chúng ta phải trút cơn giận này ra rồi” Diệp Phi cười cười đầy bí ẩn: “Nhưng không cần phải đập nát tiệm làm gì”

Đọc truyện chữ Full