Chương 447:
Điều làm cho hắn tức giận hơn là, Diệp Phi coi thường lời cảnh cáo của hắn, làm cho hắn mất thể diện trước mặt mọi người.
Một con kiến hôi cũng dám thách thức hắn, đúng là không biết sống chết.
Hùng Thiên Nam rất tức giận.
Đám người Triệu Tỉ Kì cũng phẫn nộ giống vậy.
Các cô đều biết Diệp Phi là tấm lá chắn, không ngờ anh lại †o gan hôn Đường Kỳ Kỳ như vậy, việc này khiến Hùng Thiên Nam mất thể diện trước mặt mọi người.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Kỳ Kỳ cũng đỏ bừng, rất kinh ngạc trước sự thân mật của Diệp Phi, nhưng trong lòng có cảm giác khác lạ, chưa nói đến chán ghét, mà thậm chí còn không kháng cự.
“Bây giờ thì tin Đường Kỳ Kỳ là bạn gái của tôi rồi chứ?”
“Tôi ly hôn với chị cô ấy, cũng là bởi vì tôi và Kỳ Kỳ yêu nhau”
Diệp Phi đả kích đám người Hùng Thiên Nam: “Nếu như không tin, tôi còn có thể chứng minh rõ hơn”
Trong lúc nói chuyện, anh ôm siết vòng eo thon của Đường Kỳ Kỳ, ngón tay khế xoa, thái độ chiếm giữ rõ ràng.
Lời nói không khiến người ta kinh ngạc chết thì không thôi.
Đường Kỳ Kỳ sắp ngất xỉu rồi, lời này mà bị mẹ và chị biết, chỉ sợ cô bị chặt chân mất.
“Nhóc con, cậu ngông cuồng quá đấy”
Lúc này, một người thanh niên để tóc dài tiến lên một bước, nhìn chằm chằm Diệp Phi bằng ánh mắt hung hãn: “Nhà cậu giàu lắm sao mà dám cướp người phụ nữ của cậu Hùng?”
“Cô Đường xinh đẹp như vậy, cậu xứng sao?”
Ngôn từ của gã rất sắc bén: “Cậu nuôi nổi không? Cậu coi nổi không?”
Những người còn lại cũng đều gật đầu theo, phụ nữ xinh đẹp luôn đính kèm với quyền quý, người nghèo không phải không xứng có, mà cho dù đạt được nhất thời thì cũng không giữ được.
Diệp Phi không tỏ ý kiến, cười nói: “Nhà tôi không giàu, cũng biết là không xứng với Đường Kỳ Kỳ, nhưng tiền nuôi phụ nữ thì vẫn phải có”
Triệu T¡ Kì cười nhạt: “Một phòng khám nhỏ cũng nuôi được Đường Kỳ Kỳ ư?”
Đường Kỳ Kỳ yếu ớt nói: “Tôi rất dễ nuôi” Một ly cà phê, một chiếc donut, một chiếc điện thoại là Đường Kỳ Kỳ có thể sống rất vui vẻ rồi.
“Nhóc con, nhà tôi chỉ có hơn chục tỷ, tự tôi cũng cảm thấy không nuôi nổi cô Đường”
Thấy Diệp Phi tự cho mình là đúng như vậy, thanh niên tóc dài tiếp tục cười giả lả: “Giọng điệu người anh em tự tin như vậy, chắc là tài sản phải vài tỷ nhỉ? Cậu là con cháu nhà ai?”
Người sáng suốt khi nghe những lời này là biết đang mỉa mai Diệp Phi.
Người mở một phòng khám nhỏ, làm sao có thể có vài tỷ?
Nếu thực sự có nhiều tiền như vậy thì cũng không cần đi kiếm vài ba trăm tiền khám bệnh.
“Vài tỷ?”
Diệp Phi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, bây giờ chắc là tôi có hơn trăm tỷ”
Mấy cô gái nghe xong trợn trắng mắt, không ngừng cười lạnh, một trăm tỷ ư?
Cậu có thể khoác lác như thế, sao cậu không lên trời đi?
Ngay cả Đường Kỳ Kỳ cũng bị câu này của Diệp Phi làm cho ngây ngẩn cả người, khuôn mặt thoáng đỏ lên.
Thế này cũng khoác lác quá rồi.
Chỉ có khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Ti Kì hơi biến sắc, trên lý thuyết, Diệp Phi thực sự có một trăm tỷ, một viên đá ở cửa hàng đồ cổ cũng có cái giá này Chỉ là việc này như cái tát lên mặt Triệu Ti Kì, cho nên cô ta không nói ra.
“Ha ha ha” Đám người Hùng Thiên Nam cũng phá lên cười, trong mắt đầy vẻ chế nhạo và chọc tức.
Hơn trăm tỷ… Con số này, không chỉ có thể tung hoành ở Trung Hải, mà cả đất Long Đô cũng được.
Theo như bọn họ biết, người có tài sản hơn trăm tỷ ở Trung Hải chính là một cửa, hai hổ, ba thần tài, lại thêm một mỹ nữ họ Tống nữa.
Tính ra tất cả có bảy người.