TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 457

Chương 457:

 

“Mẹ, đừng nổi giận…” Diệp Phi thấy mẹ của mình đã giận đến mức mặt mũi trắng bệch thì vội vàng xông tới, đỡ lấy bà: “Bác cả, bác gái, hai người đừng nên quá đáng như thế”

 

“Là tôi quá đáng sao? Hay là do mẹ của cậu quá đáng”

 

Bác cả của Diệp Phi sừng sộ lên mà khiển trách: “Ngay cả học phí của Yến Tử mà cũng lấy đi, vậy mà các người còn dám mở miệng nói lý lẽ hay sao?”

 

“Cậu có biết được những hành động từ trước tới nay của mẹ của cậu đã khiến cho nhà chúng tôi lâm vào thế bị động đến như thế nào hay không?”

 

“Còn cả cậu nữa, Diệp Phi.”

 

“Một thanh niên trai tráng như cậu, còn có tay có chân đây đủ, tự mình đi tìm kế sinh nhai không được hay sao? Sao lại vẫn còn muốn rỉa tiền của mẹ cậu để đi xin việc làm vậy?”

 

“Loại người mà Diệp Đại Quý tôi xem thường nhất chính là những người giống như cậu vậy, có bản lĩnh thì tự mình đi tìm kiếm công việc đi, dù cho chỉ là làm một tên bảo vệ thôi cũng được, rỉa tiền học phí của em gái cậu để đi tìm việc thì coi là thứ đàn ông gì?”

 

“Ông nội và bố của cậu cũng đã nói rồi, bảo mẹ của cậu chăm sóc cho chúng tôi thật tốt, nhưng tình trạng bây giờ là đang chăm sóc hay là như thế nào đây?”

 

Bác cả chĩa mũi nhọn về phía Diệp Phi, ngay tức khắc ra đòn phủ đầu, mắng liên tục một trận: “Chỉ biết lo lắng cho một mình cậu, còn không cần quan tâm đến chúng tôi ra sao có đúng không?”

 

Diệp Phi nghe xong cũng đáp trả lại cho ông ta một đao chí mạng: “Ông nội cũng đã từng nói qua, di sản được chia đều”

 

“Thăng nhãi con, đúng là con sói dù nhỏ nhưng cũng đã có lòng muông dạ thú rồi mà”

 

Trong nháy mắt, bác cả nổi giận đùng đùng nói: “Bố của mày chỉ là đứa con được nhặt về, nhà họ Diệp nuôi cậu ta đã là trời cao ban ân huệ lớn rồi, còn có mặt mũi mà ở đây nhớ nhung đến di sản của nhà họ Diệp chúng tao nữa, có biết xấu hổ hay không vậy?”

 

Diệp Phi không chút khách sáo mà trả đòn lại: “Có được một cách hợp pháp, sao lại biến thành không biết xấu hổ vậy chứ?”

 

Huống chỉ số tiền mà những năm này Diệp Vô Cửu kiếm được, hơn phân nửa đều đã đem đi bù vào gia đình nhà bác cả rồi, nếu không một nhà ba miệng ăn Diệp Phi cũng sẽ không nghèo đến như vậy.

 

Trên khuôn mặt của Diệp Yến tràn đầy khinh bỉ mà nhìn Diệp Phi, cảm thấy cái tên anh họ này quả thực đúng là một tên vô dụng, rỉa hết tiền học phí của em gái mà vẫn còn nói năng hùng hồn như có lý lắm thế kia nữa.

 

“Diệp Phi chỉ nói đùa thôi, anh cả, chị dâu, hai người không cần phải đi Thẩm Bích Cầm đứng ra giảng hòa: “Được rồi, Diệp Phi, đều là người trong nhà, đừng cãi nhau nữa, để người ngoài nhìn thấy thì quá khó coi”

 

Giờ phút này, có không ít khách cùng với cô bán hàng cũng nghiêng đầu sang mà nhìn, dường như là tò mò xem mấy người một nhà này đang cãi nhau về cái gì.

 

Bị mẹ khuyên như vậy rồi, Diệp Phi cũng chỉ có thể áp chế lửa giận.

 

“Đại Quý, đừng cãi nữa, cãi nhau với một tên vong ơn phụ nghĩa thì có gì hay đâu, người khác không biết còn tưởng rằng chúng ta đang bắt nạt mẹ quá con côi hai người bọn họ nữa đấy: Thấy có người cầm điện thoại di động ra quay phim, chụp ảnh, bác gái lo lắng hình tượng công chức của chồng mình bị hủy hoại, vì vậy nhanh chóng kéo tay Diệp Đại Quý rồi hậm hừ một tiếng: “Chúng ta đi mua nhà trước đi đã, chờ một lát nữa còn phải ăn cơm cùng với Diệp Hạo và nhà thông gia đấy”

 

Trong lúc nói chuyện, bà ta còn lấy ra thẻ căn cước và thẻ Ngân hàng ra, sau đó quơ quơ ở trước mặt của Diệp Phi tựa như đang khoe khoang vậy.

 

Diệp Đại Quý nghe được hai từ mua nhà thì cũng thu bớt cảm xúc lại: “Cũng đúng, chúng ta là những người có nhà mua đàng hoàng, cãi nhau với một người bán trà lạnh ở trong phòng trọ thuê thì có gì hay chứ”

 

“Đẳng cấp cũng không giống nhau…” Tâm trạng của ông ta ngay lập tức trở nên tốt hơn nhiều, nhìn chăm chằm Thẩm Bích Cầm, sau đó khinh thường hừ một tiếng mà nói: “Em dâu, không phải tôi nói cô, nhưng mà cô cố gắng cả đời này, nhưng mà ngay cả tiền cọc mua nhà cho con trai mà cô cũng không trả nổi, người làm mẹ như cô ấy à, đúng thật là thất bại”

 

Bác gái cũng cười lạnh rồi nói theo: “Không có văn hóa, không có kiến thức, ông còn muốn cô ta có thể như thế nào được nữa?”

 

Trong nháy mắt, sắc mặt của Thẩm Bích Cầm biến thành một màu ảm đạm, trong lòng bà đột nhiên có một loại cảm giác áy náy vô tận đối với Diệp Phi: Đúng vậy, khổ cực hết cả một đời, nhưng mà cũng không thể mua nhà mua xe cho con trai, còn liên lụy đến con phải đi mượn rồi ở rể nhà người, người làm mẹ như bà quả thật là quá thất bại.

 

“Mẹ của tôi không hề thất bại, dù chỉ là một chút thôi cũng không”

 

Diệp Phi thấy mẹ khó chịu, sắc mặt anh cũng trầm xuống: “Bởi vì bà ấy sẽ không tham lam, mưu cầu giành giật đồ của người khác, con trai mà bà ấy nuôi nấng lên cũng không cần phải đi ăn bám”

 

Diệp Đại Quý bị lời nói này của anh kích thích, lập tức mắng: “Đồ không biết liêm sỉ, mày ăn nói kiểu gì thế hả?”

 

“Đại Quý, đừng nói nữa, có nhiều người đang nhìn kìa, mau đi mua nhà thôi”

Đọc truyện chữ Full