TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 383

Chương 383

Tô Lam lập tức lấy kịch bản chắn trước mắt mình.

“Lưu manh…”

Quan Triều Viễn đi tới, ngồi xuống cạnh giường Tô Lam.

“Cô muốn quay phim điện ảnh mới sao?” Anh nói, cầm kịch bản lên, lần này động tác tay của anh dịu dàng hơn nhiều, Tô Lam không giành lại nữa.

“Còn chưa chắc nữa, chỉ là xem kịch bản trước, cụ thể đạo diễn có nhận tôi hay không còn chưa biết”

Quan Triều Viễn nhìn ánh mát tràn đầy mong chờ của Tô Lam, lại nhìn phần giới thiệu kịch bản.

Anh nhớ tư liệu của Tô Lam có viết cô từ nhỏ đã học nhảy cổ động.

“Cô từng học nhảy cổ động?” Anh vờ như không biết.

Tô Lam gật đầu: “Từ nhỏ tôi đã học, trước kia mẹ tôi nhảy cổ động, thế nhưng lúc đó, thời đại của bà có rất ít người nhảy cổ động, bà cũng không có cơ hội gì, về sau liền đặt hy vọng lên người tôi, bà hy vọng tôi có thể đi Mỹ tham gia thi đấu nhảy cổ động, đó là vũ đài mà dân nhảy cổ động chúng tôi thiết tha mong ước nhất”

Quan Triều Viễn không chen lời, anh rất ít khi nghe thấy cô nhắc tới mẹ của mình.

Ngoài ra, anh còn nghe được “Mỹ”

Nhớ là sau khi điều tra Tô Lam, Doãn Cẩn có nói, năm mười sáu tuổi cô từng đi Mỹ một lần, xem ra là có quan hệ với chuyện nhảy cổ động.

Đẹp trai nhiều tỉ “Từ nhỏ tôi đã đoạt nhiều giải thưởng, về sau cũng giành được cơ hội đi Mỹ tham gia thi đấu, chỉ tiếc là, miếng ăn đến mồm rồi còn rơi mất”

Tô Lam thở dài.

Lúc đó, cô cực kỳ tuyệt vọng, cách giấc mơ của mình chỉ còn một bước, cô lại không còn cơ hội nào nữa.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Khi chúng tôi đang chuẩn bị đi Mỹ thi đấu, tôi không cẩn thận ngã từ trên người base đỡ xuống, à, chính là xếp tháp, bên dưới có người đỡ, chúng tôi gọi là base đỡ, tôi là flyer, người làm động tác ở bên trên”

Vì lo Quan Triều Viễn không hiểu, Tô Lam đặc biệt giải thích một chút.

BU “Lúc đó phối hợp có sai sót, tôi trực tiếp ngã từ trên cao xuống, chân chạm đất trước, thế là gãy xương”

Tô Lam nhìn chân của mình: “Mãi cho tới tận bây giờ, mỗi lần trời âm u mưa gió tôi đều có chút không thoải mái, sau lần đó, tôi liền giải nghệ”

“Không cam tâm?”

“Đương nhiên không cam tâm rồi, mặc dù tôi không phải rất thích nhảy cổ động, là vì hoàn thành mơ ước của mẹ tôi, thế nhưng, khi anh cách ước mơ này chỉ còn một bước, bỗng có người nói với anh, cả đời này không còn hy vọng nữa, ai sẽ cam tâm chứ? Lúc đó tôi còn cực kỳ nghèo, còn đặc biệt để dành tiền đi Mỹ một chuyến, mặc dù không thể đứng trên sân khấu, để tôi đứng nhìn từ xa cũng được”

Nhớ lại khoảng thời gian đó, Tô Lam thật sự cảm thấy sống không bằng chết.

May là, về sau, cô học biểu diễn, yêu nghề biểu diễn này.

Thế nhưng, nhảy cổ động vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô.

Tô Lam bỗng ngẩng đầu lên, phát hiện Quan Triều Viễn đang dùng đôi mắt màu lam đẹp hút hồn kia nhìn cô chăm chú.

Cô bỗng đỏ mặt.

Tự dưng nói những cái này với anh làm gì chứ?

Đọc truyện chữ Full