TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 483

Chương 483:

 

Mẹ nó, còn đốt cả phòng khám người ta nữa à?

 

Trong lòng Triệu Hồng Quang run lên, ông ta lập tức nghĩ đến việc hôm qua Trương Huyền tìm ông ta nói muốn mượn người để đốt phòng khám của một kẻ không có mắt.

 

Triệu Hồng Quang đang bận tạo em bé không nghĩ nhiều mà cho Trương Huyền mượn sáu người, nhưng ông ta không ngờ đó lại là phòng khám của Diệp Phi.

 

Quả là Trương Huyền chỉ biết kéo chú họ mình chết chùm mà.

 

“Trương Huyền, mày cút lại đây” Triệu Hồng Quang giật mình một cái, rống vào mặt Trương Huyền: “Nói xin lỗi với người anh em Phi cho tao, nhanh, nhanh lên.

 

Nghe thấy câu này, các cô gái đều che miệng, suýt nữa bật thốt thành tiếng! Dáng vẻ hèn mọn này của Triệu Hồng Quang đã gây cho người khác một sự rúng động không có gì sánh bằng, còn làm người ta kinh ngạc hơn so với khi Diệp Phi dùng chai rượu mà đập người vừa rồi nữa.

 

Không những vậy, Triệu Hồng Quang là người được Trương Huyền kêu tới để trị Diệp Phi, bây giờ lại biến thành Triệu Hồng Quang muốn Trương Huyền quỳ xuống nói xin lỗi. Quá lúng túng.

 

Chẳng qua, đám người suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được một thằng con trai mở một phòng khám nho nhỏ như Diệp Phi thì lấy địa vị và mặt mũi ở đâu ra?

 

Sắc mặt Trương Huyền hơi thay đổi. anh ta không khỏi chạy qua nói: “Chú họ, gã ta là cái thá…’ “Chát!” Triệu Hồng Quang không nhiều lời mà cho anh ta một cái tát thẳng thừng: “Ai bảo mày đi quấy rối người nhà cua người anh em Phi vậy hả?”

 

“Chát!”

 

“Ai bảo mày đi đốt phòng khám của cậu ấy vậy hả?”

 

“Chát!”

 

“Ai chỉ mày khiêu chiến với cậu ấy vậy hả?”

 

Trương Huyền bị tát ba bạt tai liên tiếp, giờ thì máu tươi đã chảy ra nơi khóe miệng. Anh ta bụm mặt gào lên: “Chú họ, sao chú lại đánh cháu chứ… Chú nên giúp cháu giết chết Diệp Phi chứ, đánh Diệp Phi tơi bời chứ!”

 

Anh ta hết sức phẫn nộ, cũng hết sức không cam lòng, không biết tại sao chú họ mình lại sợ Diệp Phi đến vậy.

 

Cho dù Diệp Phi có vài ba bản lĩnh thì cũng không cần đánh anh ta để nịnh bợ Diệp Phi, còn yêu cầu anh ta nói xin lỗi nữa mà. Huống chỉ Triệu Hồng Quang sợ người này nhưng chưa chắc anh ta đã sợ, dâu sao anh ta là anh em của Hùng Thiên Nam, sau lưng còn có cậu Kiều Sở chống lưng.

 

Hùng Thiên Nam và những người khác cũng không biết rõ chuyện này là sao, chỉ là chúng đều biết mặt mũi mình đã mất hết rồi.

 

Hoàng Tam Trọng thì hết sức hào hứng, ông ta là một kẻ vô dụng thì sao chứ, bây giờ lũ Trương Huyền này cũng chẳng khác gì ông ta. Giờ đây, Hoàng Tam Trọng càng sùng bái Diệp.

 

Phi hơn, ông ta quyết định sau này sẽ ôm cứng đùi của Diệp Phi, có chết cũng không thả.

 

“Còn dám cứng mồm à…” Triệu Hồng Quang lại tát anh ta một cái: “Quỳ xuống, nói xin lỗi”

 

Trương Huyền lảo đảo một cái, bụm mặt thét lên: “Tôi sẽ không quỳ…”

 

“Chát!” Lại thêm một cái tát đến từ Triệu Hồng Quang, ông ta vẫn nói: “Còn chưa biết sai nữa à?”

 

“Chú họ!” Trương Huyền không nhịn nổi nữa, lùi về phía sau một bước và hét lên: “Đủ rồi! Cái thằng này có gì ngon mà chú lại sợ hãi thế chứ?”

 

Trương Huyền lên cơn tam bành: “Diệp Phi là cái thá gì?

 

Làm con rể mà lại qua ở rể, một tên bác sĩ chân đất, bố là nhân viên chạy chở hàng, mẹ thì đi bán trà lạnh, gã ta có cái gì mà khiến chú phải sợ chứ? Cho dù chú sợ thì không có nghĩa là tôi phải sợ gã ta. Sau lưng tôi còn có nhà họ Trương, còn có cậu Nam và cậu Kiều Sở, tôi muốn giết chết gã ta cũng được nữa ấy, sao lại quỳ xuống được chứ?”

 

Anh ta thật sự không nghĩ ra nổi tại sao người chú họ xưa nay thường hô mưa gọi gió lại sợ Diệp Phi đến như vậy, đúng là mất hết sĩ diện của nhà họ Triệu mà.

 

Hùng Thiên Nam cũng khinh thường Triệu Hồng Quang.

 

Tay anh chị gì mà lại sợ một tên nghèo chó chết bán thân rễ chứ, còn chẳng gan dạ bằng mấy tên côn đồ đầu đường của Long Đô nữa.

 

Chửi mắng như thế vẫn chưa xong, Trương Huyền còn chỉ vào Diệp Phi, tức giận mắng: “Thằng kia, tao không biết mày đã bắt được cái đuôi của chú họ kiểu gì, nhưng tao nói cho mày biết, Trương Huyền này không sợ mày đâu. Muốn tao quỳ xuống thì phải chờ mày biến thành nấm mộ đã, nếu không thì ông đây sẽ không quỳ với mày đâu.”

 

Hùng Thiên Nam cũng nói với vẻ mặt đương nhiên: “Không sai, trong giới bọn tao chưa bao giờ có hai từ “Quỳ xuống” này”

 

Đám tay chân nghe vậy thì đều lên tiếng ủng hộ. Đây mới là phong độ của cậu Nam!

 

“Đần độn! Thật sự quá đần độn!” Nghe những lời mà đám người này vừa nói, Triệu Hồng Quang nóng ruột đến mức sắp khóc.

Đọc truyện chữ Full