TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 505

Chương 505:

 

Lâm Thu Linh sửng sốt, bà vốn định nói cậu ta thì xem bệnh gì, nhưng nghĩ đến lần trước bị vả mặt, bà liền cười lạnh một tiếng: “Con cảm thấy, mẹ sẽ tin sao?”

 

“Tin hay không thì cũng là xem bệnh”

 

Đường Nhược Tuyết hiếm khi chống đối mẹ, không kiên nhẫn nói một câu: “Thuật chữa bệnh của Diệp Phi cao siêu nên con bảo Kỳ Kỳ gọi anh ấy xem bệnh cho con. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

 

“Mẹ muốn gọi cảnh sát bắt Diệp Phi thì bắt cả con nữa này…” “Diệp Phi, đi, đi ăn cơm với em”

 

Tiếp theo, cô liền lấy một cái áo khoác, kéo Diệp Phi nhanh chóng ra khỏi cửa… Nhìn bóng dáng con gái, Lâm Thu Linh tức giận đến mức muốn hộc máu: “Cái đứa con gái bất hiếu này…”

 

“Được rồi, được rồi, đừng nóng giận”

 

Đường Tam Quốc võ lưng vợ: “Con gái lớn rồi, không cần kiểm soát nó nữa”

 

“Ông thì biết cái gì”

 

Lâm Thu Linh tức giận mắng: “Bọn nó ở bên nhau thì Hạ Chu gần gũi làm sao được…”

 

Đường Nhược Tuyết dẫn Diệp Phi tới đến nhà hàng Aegean.

 

Cô thuần thục chọn hai đĩa bít tết và một đĩa salad, giống hệt cơm trưa lúc trước.

 

“Hiếm lắm mới có một lần em tin anh…” Diệp Phi vốn còn hơi cuống quýt, nhưng nghĩ đến hai người sớm đã ly hôn thì cả người liền thả lỏng, không cần lo được lo mất nữa.

 

“Hiểu lầm anh nhiều lần như vậy, lần này bất kể là thật hay giả, tin anh một lần thì đã sao?”

 

Đường Nhược Tuyết cũng thu lại cảm xúc, ở cùng Diệp Phi như đi chung với bạn bè: “Vả lại, anh đã cứu em hai lần, chẳng lẽ em thật sự báo cảnh sát bắt anh?”

 

Diệp Phi dân dần buông ra: “Cho dù báo cảnh sát, anh cũng không thẹn với lương tâm. Em thật sự trúng tà, chẳng lẽ em không phát hiện, Phật bài trên người đã biến mất sao?”

 

“Còn nữa, tinh thân của em cũng tốt hơn so với trước kia rất nhiều, ít bực bội và cáu kỉnh hơn”

 

Anh nhắc nhở Đường Nhược Tuyết một câu.

 

Đường Nhược Tuyết hơi sửng sốt, sau khi sờ cổ mình thì phát hiện quả nhiên không thấy Phật bài đâu, đồng thời cảm giác cả người thật sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

 

Trước kia đầu óc cô luôn là bực bội một cách khó hiểu, và còn có cảm xúc bi quan không chịu khống chế, hiện tại lại nhìn thấu suốt đối với con người, với sự vật.

 

“Phật bài thực sự có vấn đề ư?”

 

Cô do dự hỏi một câu: “Không phải em nghỉ ngờ anh, mà là thật sự chưa bao giờ thấy..” Đã được giáo dục cao nên cô thật sự khó có thể tưởng tượng được thế giới này có thần, ma.

 

“Thực sự có vấn đề”

 

Diệp Phi thực nói thẳng: “Bên trong nó ẩn giấu một linh hồn tà ác, có điều em không cần lo lắng, anh đã tiêu diệt nó “Trước khi nó hồn phi phách tán đã nói cho anh rằng một người tên Đường Thi Tịnh muốn hại em”

 

“Em có quen biết Đường Thi Tịnh này không?”

 

Anh không hề giấu giếm, cũng không lo lắng Đường Nhược Tuyết không chịu tin. Dù sao hai người đã ly hôn, anh không cần bị cảm xúc của Đường Nhược Tuyết làm ảnh hưởng nữa.

 

“Đường Thi Tịnh?”

 

Đường Nhược Tuyết nghe vậy thì tay run lên, nước chanh thiếu chút nữa đã đổ ra ngoài, cô kinh ngạc nhìn Diệp Phi: “Chị †a muốn hại em?”

 

Cô hoàn toàn tin tưởng Phật bài có vấn đề, bởi vì trừ việc thực sự có linh hồn tà ác nói cho Diệp Phi ra thì sẽ không có người thứ hai tới cái tên Đường Thi Tịnh này với anh.

 

Vậy là cho tới nay kẻ muốn dẫm lên cô để đi lên là chị họ.

 

Diệp Phi gật gật đầu: “Không sai, cô ta muốn em và nhà họ Đường gặp xui xẻo”

 

“Thật sự là chị ta ư?” Đường Nhược Tuyết cúi đầu nhấp một ngụm nước chanh, trong mắt xẹt qua một vẻ bất đắc dĩ và đau đớn.

 

Tuy rằng cô đã sớm nghe được lời đồn thổi, Đường Môn sẽ mượn khảo hạch năm nay để đẩy mình ra, sau đó sắp xếp một người khác ở nhà họ Đường tới quản ký công ty Thiên Đường.

 

Hơn nữa nửa đầu năm nay, công ty Thiên Đường gặp hết khó khăn này đến khó khăn khác, từ việc cán bộ cao cấp từ chức đến chuyện bị chặn các khoản vay, tất cả nước đi đều vô cùng chuẩn xác và trí mạng.

 

Nghe đồn chính là Đường Thi Tịnh thao túng, Đường Nhược Tuyết vẫn luôn không tin, hiện tại xem ra là sự thật.

 

Diệp Phi xem bộ dạng của cô thì cười nhạt: “Người quen à? Lại được dạy một bài học rồi?”

 

“Đúng vậy, lòng người khó dò.”

Đọc truyện chữ Full