Chương 515:
Tống Hồng Nhan nghiêng đầu ngọt ngào gọi một tiếng với vào trong phòng bếp: “Mẹ, sau này con thường xuyên tới đây ăn cơm có được hay không?”
“Đương nhiên là có thể, nếu như mỗi ngày con đều đến đây thì sẽ là tốt nhất”
Thẩm Bích Cầm rất là hài lòng với Tống Hồng Nhan: “Có con ở đây, nơi này mới có dáng vẻ giống như một cái nhà thực sự: Diệp Phi nhìn Tống Hồng Nhan, tức giận mở miệng: “Ai bảo chị gọi bố mẹ lung tung vậy hả?”
Tống Hồng Nhan gân giọng, hét lên một câu với người ở trong phòng bếp: “Mẹ, Diệp Phi bảo con gọi mẹ là dì Bích Cầm…”
“Dì Bích Cầm này…”
Thẩm Bích Cầm túm lấy cây cán bột từ trong phòng bếp mà lao vọt ra…
Bởi vì hôm nay Tống Hồng Nhan đến nên Thẩm Bích Cầm đã làm tám món ăn mặn và một món canh, được bày ra lấp hết một cái bàn tròn lớn.
Tống Hồng Nhan cũng lấy một chai rượu vang đắt tiền từ trong xe ra.
Cũng không biết Tống Hồng Nhan cho Thẩm Bích Cầm bùa mê thuốc lú gì mà Thẩm Bích Cầm rất hài lòng về cô ta, trong mắt sáng rực lên dường như thật sự coi cô ta là con dâu.
Diệp Phi nhìn cảnh này mà bất lực.
Anh tin rằng chỉ cần Tống Hồng Nhan đến đấy chơi mấy lần thì Thẩm Bích Cầm nhất định sẽ ép anh kết hôn với Tống Hồng Nhan.
Anh có ấn tượng rất tốt đối với Tống Hồng Nhan, nhưng luôn là thiếu một chút nữa mới là yêu, hơn nữa bây giờ sống chung hòa hợp là do số lần gặp nhau rất ít nên mới sinh ra ấn tượng tốt.
Nếu tương lai hai người thật sự đến được với nhau thì Diệp Phi không biết rằng có thể xảy ra cãi vã hay không, cái bóng mà Đường Nhược Tuyết để lại cho anh đến bây giờ vẫn không có cách nào biến mất hoàn toàn.
“Vù.’ Ngay tại lúc Diệp Phi đang suy nghĩ bậy bạ thì anh đột nhiên cảm giác được chân của người nào đó nhẹ nhàng đạp giẫãm lên bàn chân của anh.
Một cảm giác điện giật xuất hiện ngay lập tức… Diệp Phi không cần nhìn cũng biết là Tống Hồng Nhan.
Quả nhiên, khi Diệp Phi ngẩng đầu lên nhìn về phía cô ta thì thấy cô ta cũng đang mỉm cười nhìn mình, còn nhẹ nhàng liếm rượu ở khóe miệng.
Người phụ nữ thật sự xấu xa.
Không chờ Diệp Phi phản ứng lại, bàn chân nhỏ của Tống Hồng Nhan đã từng chút từng chút một xoa lên trên,ngón chân nhẹ nhàng chạm vào da thịt của Diệp Phi.
Diệp Phi đột nhiên không chịu nổi, hai má không khỏi đỏ ửng lên.
Tống Hồng Nhan càng đắc ý, bưng bát canh lên, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng thổi.
Diệp Phi không thể chịu được nữa, nhân dịp Thẩm Bích Cầm không để ý, anh dùng một tay nắm chặt bàn chân nhỏ bé không yên phận kia.
Bàn tay sờ được cảm giác trơn trượt và non mềm.
Ngón tay anh đè vào một điểm trên chân của Tống Hồng Nhan.
“A” Thân thể mềm mại của Tống Hồng Nhan run lên, cô ta hừ một tiếng, theo bản năng muốn rút bàn chân nhỏ trở về.
Diệp Phi bắt lại, tiếp tục tàn phá.
Tống Hồng Nhan lại rên lên một tiếng.
Thẩm Bích Cầm tò mò ngẩng đầu lên: “Hồng Nhan, làm sao vậy?”
Khi Diệp Phi cho là Tống Hồng Nhan không dám nói lời nào thì đột nhiên Tống Hồng Nhan chợt vén khăn trải bàn lên tố cáo: “Mẹ, Diệp Phi nắm lấy chân của con”
Trong nháy mắt Diệp Phi lập tức trở nên bối rối.
Thẩm Bích Cầm theo bản năng nhìn theo thì thấy bàn tay của Diệp Phi đang nắm lấy bàn chân nhỏ của Tống Hồng Nhan, chơi bời cũng hơi quá.
Tình cảnh rất ái muội, cũng rất kích thích con mắt.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẹ mình, Diệp Phi sợ hết hồn, vội vàng bỏ chân Tống Hồng Nhan ra: “Mẹ, chuyện không phải như mẹ thấy đâu…”
“Không phải như vậy là như thế nào? Con cho rằng mẹ bị hoa mắt hay là lú lẫn?”
“Diệp Phi, làm sao con lại thành ra như vậy?”
Không đợi Diệp Phi nói hết lời, Thẩm Bích Cầm đã võ lên đầu Diệp Phi mà mắng: “Không ăn nhiều cơm cũng được, đây còn đi quấy rối vợ con, muốn chơi kích thích trên bàn ăn hả?”