TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 471-476

Chương 471

Tiêu Mạch Nhiên cũng cảm thấy khó xử, cô quên mất Quan Triều Viễn ghét nhất là tiếp xúc thân thể với người khác.

Cửa đài truyền hình Tô Lam đứng ở cửa rất lâu rất lâu, cảm thấy trái tim mình trống rỗng.

Đây là cửa sau của đài truyền hình, là cửa đi chuyên dùng cho các ngôi sao, vì thế, căn bản không có ai đến.

Tô Lam nhìn mưa to bên ngoài, gió lạnh vi vu đập vào người, chiếc áo khoác của Tiêu Mạch Nhiên, mặc dù cô mặc hơi rộng, nhưng quần áo của ngôi sao nữ có thể dày đến mức nào chứ?

Thế nhưng, trái tim cô lại càng lạnh hơn.

Thậm chí Tô Lam cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.

Cô nên xông tới, nói thẳng với Tiêu Mạch Nhiên, làm phiền cách chồng tôi xa một chút!

Cô mới là vợ của Quan Triều Viễn!

Vì sao lại kém cỏi như thế?

Tô Lam nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định bắt taxi về nhà, vợ lão Trần sắp sinh rồi, khoảng thời gian này cô cho chú ấy nghỉ phép, hôm nay sợ là sẽ không có ai đến đón cô.

Cô xông vào màn mưa, đứng bên đường, chuẩn bị bắt xe về nhà.

Nhưng giờ này, rất ít taxi qua lại, mà người cần bắt xe lại rất đông, đương nhiên sẽ rất khó bắt xe, hơn nữa giờ đã muộn thế này rồi.

Cả người Tô Lam ướt sũng, nhưng vẫn không bát được xe.

Ngay khi cô không biết làm sao, một chiếc xe đỗ trước mặt cô.

Doãn Cẩn mở ô xuống xe: “Phu nhân, mau lên xe đi.”

Tô Lam vừa ngước mắt liền thấy Doãn Cẩn, giật mình, vì quả thật trời mưa quá to, cô cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe.

Trên xe bật máy sưởi, không khí ấm áp ập tới, lúc đầu Tô Lam run cầm cập, dần dần bình tĩnh lại.

“Là… Chủ tịch Quan bảo anh đến đón tôi sao?”

Doãn Cẩn lái xe, cần gạt nước không ngừng lay động.

“Đúng thế, Chủ tịch Quan có việc không đến được, vì thế nên bảo tôi đến”

Tô Lam nhếch môi cười khổ.

Anh có việc?

Anh đón Tiêu Mạch Nhiên, đương nhiên là có việc không đến được rồi.

Hiện giờ hai người không biết đã anh anh em em ở xó nào rồi?

Cũng chỉ vì hiện giờ cô chiếm mất vị trí Ôn phu nhân trên mặt pháp luật, anh mới để Doãn Cẩn đến đón cô.

Bản thân hết sức quan tâm săn sóc hồng nhan tri kỷ, nhưng vợ thì cho thư ký.

“Khoảng thời gian này anh ấy rất bận sao?” Cuối cùng Tô Lam cũng có thể tìm được người để hỏi tình hình gần đây của Quan Triều Viễn.

Quan Triều Viễn có bận hay không, Doãn Cẩn rõ như lòng bàn tay.

“Vẫn ổn, khoảng thời gian này không có chuyện gì quan trọng, mọi thứ đều vận hành như thường, không bận lắm”

Mỗi lần cô nhắn wechat cho anh, anh đều chỉ trả lời một chữ: Bận.

Chương 472

Cô còn cho rằng anh bận đến mức không có thời gian đánh nổi hai chữ cơ, thì ra đều chỉ là tìm cớ mà thôi.

Doãn Cẩn nhìn Tô Lam qua gương chiếu hậu, thấy dáng vẻ khốn đốn của Tô Lam, có vài lời anh quả thật không nói ra nổi.

Phu nhân ơi phu nhân, có vài chuyện, cô đừng hỏi nữa nhé?

Vì Quan Triều Viễn đã dặn anh cẩn thận, vấn đề gì nên trả lời thế nào.

Hiện giờ anh đang đọc thoại.

“Gần đây có phải anh ấy…”

Doãn Cẩn thật sự quá đau khổ, đây là vấn đề anh không muốn trả lời nhất, nhưng cũng là vấn đề Quan Triều Viễn dặn dò kỹ lưỡng nhất!

“…qua lại rất gần gũi với Tiêu Mạch Nhiên không?”

Tô Lam lấy hết dũng cảm hỏi thành lời.

Đều nói chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài, thế nhưng, Tô Lam cảm thấy, Doãn Cẩn hiểu rất rõ chuyện của nhà bọn họ, không có gì không thể nói.

Doãn Cẩn ngây người khá lâu, chuẩn bị cảm xúc của mình.

“Đúng vậy, Chủ tịch Quan và cô Tiêu đã làm bạn nhiều năm rồi: Giọng điệu của Doãn Cẩn rất nhẹ nhàng, dường như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.

Tô Lam cười lạnh.

Doãn Gẩn nói tiếp: “Phu nhân, người có thân phận như Chủ tịch Quan, có vài ba hồng nhan tri kỷ là chuyện bình thường, phu nhân rộng lượng như vậy, chác là có thể hiểu chứ?”

Vài ba hồng nhan tri kỷ…

Tô Lam chỉ cảm thấy gió ấm thổi tới, nhưng trên người vẫn rất lạnh.

Cô nên hiểu sao?

Đúng vậy, Quan Triều Viễn có thân phận gì chứ, vốn chính là người mà cô không với tới được, cô có thể chiếm lấy thân phận Ôn phu nhân này, vốn đã coi như lạy trời lạy phật rồi, còn hy vọng anh chung tình với một mình cô sao?

Tô Lam nhếch khóe môi, cố nặn ra nụ cười.

“Đúng thế, đương nhiên là tôi có thể hiểu”

Doãn Cẩn cũng cười, không nói gì.

Lời mà Quan Triều Viễn dạy, coi như anh đã nói xong rồi.

Doãn Cẩn đưa Tô Lam về khu Rainbow, rồi rời đi.

Tô Lam vừa vào cửa, dì Phương liền ra đón.

“Phu nhân, cô ướt sũng rồi, mau đi thay quần áo, tắm nước ấm đi, tôi đi đun cho cô bát nước gừng”

Tô Lam ngây ra như khúc gõ, cởϊ áσ khoác ngoài ra.

“Dì Phương, giặt chiếc áo này cẩn thận, đây là của người khác, tôi phải trả lại.”

“Vâng”

Nói xong, Tô Lam liền lên tầng như một cái xác không hồn.

Ngâm mình trong nước ấm, Tô Lam cảm thấy cả cơ thể dường như không còn là của chính mình nữa.

Cô không biết vì sao bản thân lại buồn như này.

Chương 473

Lúc đầu đã tính xong rồi, quan hệ với anh chẳng qua là đôi bên đều có nhu cầu, nhưng vì sao thấy anh ở cùng người phụ nữ khác cô lại buồn như thế chứ?

Ở nơi khác, Quan Triều Viễn đã đưa Tiêu Mạch Nhiên về nhà.

Biệt thự của Tiêu Mạch Nhiên nằm ở khu Diamond, chẳng qua bất động sản đứng tên cô ta cũng không ít, thời gian ở đây cũng không nhiều.

“Vào trong ngồi lát nhé? Anh vừa dính mưa, vào trong uống cốc nước ấm?” Tiêu Mạch Nhiên vui vẻ mời mọc.

Gần đây Mục Nhiễm Tranh cũng ở bên này, mưa như trút nước, anh đang chơi trò chơi trong phòng ngủ của mình, bỗng một cơn gió thổi tới, thổi bay nước mưa lạnh ngắt vào.

Vừa khéo ván này cũng kết thúc.

Anh đứng dậy, chuẩn bị đóng cửa sổ.

“Đm..”

Ở cửa nhà Tiêu Mạch Nhiên lại có người!

Một nam một nữ!

Tính hóng chuyện bẩm sinh, khiến Mục Nhiễm Tranh nhoài người qua cửa sổ, chuẩn bị thăm dò thực hư.

Kết quả…

“Chú?”

Mắt của Mục Nhiễm Tranh vẫn khá tinh, đèn xe vẫn đang sáng, anh nhìn rõ biển số xe, là chiếc La-Ferrari kia của Quan Triều Viễn.

“Chú và Tiêu Mạch Nhiên? Chuyện gì thế này?”

Anh lập tức lấy kính viễn vọng nhìn về hướng đó.

Quan Triều Viễn không hề muốn vào, mặc dù anh muốn rời khỏi Tô Lam, nhưng điêu này không có nghĩa là, anh sẽ chọn Tiêu Mạch Nhiên.

Hôm nay hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn.

“Thôi, tôi phải về nhà rồi”“

“Ừ… cũng được, cũng không còn sớm nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm đi.”

Ít nhiều Tiêu Mạch Nhiên cũng hơi thất vọng, nhưng hôm nay Quan Triều Viễn đã cho cô một bất ngờ lớn như này, cô cũng không mong gì hơn nữa.

“A Viễn, hôm nay thật sự cảm ơn anh”

Thật ra, cô không cần có người đón, xe của cô đỗ ở đài truyền hình, nhưng Quan Triều Viễn có thể nhớ tới cô vào lúc này, cô vẫn rất cảm động.

“Không có gì.”

Nói xong, Quan Triều Viễn liền đi về phía xe.

Tiêu Mạch Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của anh, lòng thắt lại.

“A Viễnl”

Quan Triều Viễn quay người lại.

Tiêu Mạch Nhiên lập tức xông vào màn đêm, chạy tới trước mặt Quan Triều Viễn, hôn lên má anh!

Với thân phận của Tiêu Mạch Nhiên, đương nhiên cũng là lần đầu chủ động làm loại chuyện này, vì thế, cô lập tức chạy về trước cửa nhà, trước khi vào nhà, cô ngoảnh đầu lại, cô mỉm cười nhìn Quan Triều Viễn, sau đó đi thẳng Vào trong.

Chương 474

Quan Triều Viễn ngây người vài giây, trực tiếp lên xe, rời đi.

Trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào.

“Đm! Đây là chuyện gì thế?”

Mục Nhiễm Tranh không nghe thấy hai người nói chuyện, nhưng nụ hôn kia lại nhìn thấy rõ ràng!

“Bạn học Tô Lam, cô bị cắm sừng rồi cô có biết không?” Mục Nhiễm Tranh võ ngực mình, cảm thấy không thể nào chấp nhận được sự thật này!

Mặc dù luôn nói Tiêu Mạch Nhiên và chú mình có gian tình, đến mẹ anh cũng từng thấy Tiêu Mạch Nhiên và Quan Triều Viễn ở cùng nhau, cũng cảm thấy Tiêu Mạch Nhiên chính là bạn gái của Quan Triều Viễn.

Thế nhưng, từ khi tận mắt thấy những chuyện mà Quan Triều Viễn làm cho Tô Lam, Mục Nhiễm Tranh đã hoàn †oàn cho rằng Quan Triều Viễn yêu Tô Lam.

Tình huống đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là như nào vậy?

Mục Nhiễm Tranh lập tức chuẩn bị gọi cho Tô Lam, nhưng cô ngất máy, sau đó thì tắt nguồn.

“Ơ hay, người phụ nữ này, làm gì thế?”

Mục Nhiễm Tranh lại nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, trước giờ Tô Lam luôn ngủ sớm, chắc là ngủ rồi, để mai gặp mặt rồi nói.

Loại chuyện này, nói qua điện thoại cũng không nói rõ ràng được.

Tô Lam chưa hề ngủ, cô chỉ là không muốn nghe máy mà thôi, chỉ muốn yên tĩnh một lát.

Tắm xong, uống nước gừng, Tô Lam cứ luôn ngồi ngây ngốc trên giường, hai mắt trống rỗng.

Cô cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, cứ ngồi mãi như thế.

Quan Triều Viễn cũng không biết vì sao mình lại quay về, vốn kế hoạch của anh là tối nay không về nhà, tốt nhất là để Tô Lam hiểu nhầm đến cùng.

Thế nhưng, ma sai quỷ khiến thế nào mà anh lại lái xe quay về.

Chắc là cũng lo lắng cho cô.

‘Vừa vào cửa, dì Phương liền phát hiện Quan Triều Viễn không bình thường.

Anh cũng dính nước mưa, cả người ướt sũng.

“Ông chủ, hay là uống bát nước gừng đi? Nước gừng nấu cho phu nhân vẫn còn một ít, trời lạnh rôi, đừng để bị cảm”

“Phu nhân uống nước gừng rồi?”

“Uống rồi, thế nhưng, hình như phu nhân không vui lắm, ông chủ đi thăm cô ấy đi”

Dì Phương hết sức tác hợp hai người này, suy cho cùng cũng vẫn thương Tô Lam.

Quan Triều Viễn nhấc chân đi lên tầng, khẽ mở cửa phòng ngủ, liền thấy Tô Lam mặc đồ ngủ, dựa vào đầu giường, cứ ngồi như thế.

Tô Lam nghe thấy tiếng động, liền nhìn về phía cửa.

Khi cô nhìn thấy khuôn mặt của Quan Triều Viễn…

Cảm xúc vốn sắp bị đè nén xuống, bỗng chốc lại ùa ra!

Chương 475

Trên mặt Quan Triều Viễn, còn có vết son nhàn nhạt.

Có lẽ là do anh dính chút nước mưa, đã làm mất đi hình dáng ban đầu của vết son, thế nhưng, màu son vẫn còn trên má.

Màu son này, Tô Lam nhớ rất rõ, màu son Tiêu Mạch Nhiên dùng khi quay Chương trình tối nay chính là màu này!

Để tránh hở tý là trôi màu, son của diễn viên nữ luôn chống nước, vì thế, cho dù Quan Triều Viễn có dính mưa, màu son này vẫn còn.

Trắng trợn như này!

Quan Triều Viễn không để ý đến Tô Lam, vì hiện giờ anh chỉ muốn đi tắm.

Anh trực tiếp đi vào trong nhà tắm, mở vòi nước, cơ thể vốn không cần vội, quan trọng là mặt của anh!

Khi lau mặt, cực kỳ dùng sức, dường như không muốn dính chút xíu mùi nào.

Chờ khi anh tắm xong đi ra, Tô Lam vẫn giữ tư thế vừa tồi, anh chỉ lo thân mình, sấy khô tóc, không để ý đến ý kiến của cô.

Lúc này, Tô Lam mở miệng nói.

“Không định giải thích một chút sao?”

Quan Triều Viễn lập tức cười.

“Giải thích cái gì?”

Nghe thấy lời này, lại nhìn nụ cười bốn cợt trên mặt Quan Triều Viễn.

Lửa giận của Tô Lam “đùng đùng” cháy lớn.

Anh còn dám hỏi cô giải thích cái gì.

Trước mặt vợ mình, đón một người phụ nữ khác, lẽ nào không nên giải thích một chút sao?

Không khỏi trơ trến quá rồi chứ?

“Anh hỏi tôi?”

“Đúng thế, tôi hỏi cô, giải thích cái gì?”

Tô Lam gật đầu, coi như cô hiểu rồi.

Quan Triều Viễn đang nói với cô, thân phận Ôn phu nhân này của cô chỉ để trang trí mà thôi, với thân phận của cô, cô không có tư cách gì để bắt anh giải thích!

“Quan Triều Viễn, anh có thể đừng trắng trợn như này được không?”

“Tô Lam, tôi lại muốn hỏi cô, tôi trắng trợn thế nào? Tôi và Mạch Nhiên là bạn lâu năm, tôi đón cô ấy về nhà có vấn đề gì sao? Cô quản lý rộng quá rồi đấy? Không lẽ đến chuyện tôi gặp bạn cô cũng phải quản sao?”

Dáng vẻ ngang ngược vô lý của Quan Triều Viễn khiến Tô Lam không biết làm sao.

Sao lại khiến chuyện này, giống như là cô làm sai vậy chứ?

Tô Lam quay đầu sang một bên, cắn chặt môi mình, mùi máu tanh bỗng nồng đậm trong khoang miệng cô.

Nhất thời không khống chế được, lại cắn rách môi rồi.

“Quan Triều Viễn, tôi không để ý anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, thế nhưng, tôi hy vọng anh bớt bớt lại! Đừng trắng trợn như thế, nhỡ bị Kiêm Mặc nhìn thấy.. “

Lời phía sau, Tô Lam không nói nữa.

Chương 476

Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.

Nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn hoàn toàn biến mất, ánh mắt hung ác lướt qua khuôn mặt Tô Lam.

“Tô Lam, cô dám nói lại những lời vừa rồi lần nữa không?”

Tô Lam cười lạnh: “Có gì mà không dám chứ? Tôi nói là tôi không để ý anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, nhưng hy vọng anh bớt bớt lại, nhỡ bị Kiêm Mặc…”

Ngay khi Tô Lam quay đầu, Quan Triều Viễn đã tới trước mặt cô.

Dọa cô giật mình!

Rõ ràng vừa rồi người đàn ông này còn đang ở chỗ bàn trang điểm, sao thoáng cái liền đến bên cạnh giường rồi? Quan Triều Viễn cúi người xuống, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tô Lam.

“Vì thế, cô tức lí luận với (.. chỉ là vì lo Tô.

Kiêm Mặc biết chuyện sẽ phát bệnh mà thôi?”

Mỗi chữ của Quan Triều Viễn, giống như nghiến răng nghiến lợi.

Anh nói rất chậm, sợ Tô Lam nghe không rõ, cũng có lẽ là cho cô thêm thời gian suy nghĩ.

Ánh mắt của Quan Triều Viễn giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, lần đầu tiên Tô Lam nhìn thấy Quan Triều Viễn dùng ánh mắt lạnh lùng như này để nhìn cô.

Lòng cô triệt để lạnh lẽo.

Chỉ là vì Tô Kiêm Mặc? Thật sự chỉ là vì cậu ấy sao? Tô Lam nhìn vào đôi mắt của Quan Triều Viễn, chần chừ.

Quan Triều Viễn lại không muốn bỏ qua cho cô, bàn tay.

nắm lấy cằm cô, sức lục đó giống như muốn bóp nát cằm cô vậy.

“Trả lời câu hỏi của tôi!” Anh gầm lên.

Tất cả cảm xúc, tất cả uất ức, tất cả đau buồn, tất cả chua sót, thoáng cái ùa ra theo sự ngang ngược của Quan Triều Viễn.

“Đúng! Thì sao?”

Đôi mắt màu lam của Quan Triều Viễn lấp lánh không ngừng, anh nhíu chặt mày, không chịu buông cằm cô ra.

“Vì thế, cô không để ý đến chuyện tôi có người phụ nữ khác ở bên ngoài?”

Dường như anh chưa bỏ cuộc, lại hỏi lần nữa.

“Đúng!” Tô Lam gần như hét lên: “Tôi không để ý, tôi chỉ quan tâm em trai tôi!”

Khi nghe thấy Tô Lam nói như này, lồng ngực Quan Triều Viễn giống như bị thứ gì đó đốt cháy, ngọn lửa lập tức bùng lên.

“Vì thế, trước giờ cô chưa từng yêu tôi? Cô chỉ để ý đến em trai cô, đúng không?”

Giọng điệu của Quan Triều Viễn khi hỏi câu này hoàn toàn dịu hẳn đi.

Anh làm nhiều chuyện vì cô như vậy, nhưng cô lại chỉ để ý đến em trai cô, chỉ là vì em trai cô, nên mới ở lại bên cạnh anh.

Anh không tin đây là sự thật, mặc dù anh hiểu rõ có lẽ Tô Lam chưa yêu anh, nhưng nhìn vào sự quan tâm mà anh dành cho cô, ít nhất cũng nên có chút tình cảm gì đó chứ? “Đúng, đương nhiên tôi chưa từng yêu anh, tôi chỉ để ý đến em trai của tôi! Anh hài lòng chưa?”

“Được…”

Quan Triều Viễn gầm lên, Tô Lam sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, tiếng gầm kia giống hệt như thú hoang.

Đọc truyện chữ Full