TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 564

Chương 564:

 

“Cậu Phi, thật ngại quá, đã làm phiền cậu rồi. Chuyện là như vậy, vừa rồi tôi có đi ngang qua cửa công ty Thiên Đường, thấy Đường Nhược Tuyết vợ của anh đã xảy ra chuyện.” Mã Thiên Quân nói không ngơi nghỉ, báo cáo với Diệp Phi: “Bọn họ đụng xe vào chiếc BMW màu đỏ của cô ấy, sau đó không để cô ấy phản ứng kịp mà bắt cóc đi rồi”

 

“Cái gì?” Cả người Diệp Phi chấn động một cái: “Đường Nhược Tuyết bị bắt cóc? Làm sao có thể? Ai bắt cóc cô ấy?”

 

“Đúng vậy, chuyện này xảy ngay gần cửa ra vào bãi đậu xe của công ty Thiên Đường” Mã Thiên Quân báo cho Diệp Phi biết những thông tin mình đang nắm giữ: “Đám côn đồ đó lái một chiếc xe thương vụ, tôi đã cho người điều tra biển số xe, nó là giả. Nhưng cũng may là tôi biết được một kẻ trong số đó.”

 

Mã Thiên Quân cố gắng nhớ lại, nói tiếp: “Trước kia gã ta là một vệ sĩ, từng đến thăm chú của tôi chung với người của Tập đoàn Giang Thị.”

 

“Tập đoàn Giang Thị? Giang Thế Hào?” Diệp Phi lập tức phán đoán, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo: “Được, cám ơn cậu, tôi biết rồi”

 

Sau khi cúp máy, Diệp Phi đấm một quyền vào tường, vô cùng phẫn nộ. Anh đã cẩn thận suy tính biết bao nhiêu, nhưng cuối cùng lại không tính đến chuyện Giang Thế Hào lại ra tay với Đường Nhược Tuyết. Nếu anh ta chọn anh và Độc Cô Thương để hành động, Diệp Phi còn có thể hiểu được, nhưng anh ta lại chọn Đường Nhược Tuyết, Diệp Phi không thể nào hiểu nổi.

 

Giang Thế Hào đúng là muốn báo thù quá nên hóa rồ rồi.

 

“Chị điều tra Giang Thế Hào đang ở đâu giúp em” Diệp Phi gọi điện cho Tống Hồng Nhan rồi lái chiếc xe Audi đi, muốn cứu Đường Nhược Tuyết về với tốc độ nhanh nhất có thể.

 

Độc Cô Thương đi vào theo, trên người còn dính vết máu.

 

Trong trận đánh vào hoàng hôn, anh ta hợp tác với Chó Đen và những người khác, cuối cùng đã hạ gục hơn một trăm tên côn đồ. Tuy không có vấn đề gì quá nghiêm trọng nhưng trên người họ cũng có không ít vết thương, đều chảy máu cả.

 

Diệp Phi ngoái đầu qua và nói: “Anh ở lại trông coi phòng khám Kim Chỉ Lâm đi”

 

Độc Cô Thương hờ hững đáp lại: “Có Hoàng Thiên Kiều là đủ rồi”

 

Diệp Phi vỗ vào vai Độc Cô Thương: “Lần này có thể có đi mà không có về đấy”

 

Việc Đường Nhược Tuyết bị bắt cóc hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, không một ai biết Giang Thế Hào có bố trí cái bãy nào không nên chuyến đi lần này tràn đầy nguy hiểm.

 

Tuy nhiên, Diệp Phi lại không thể thảo luận kỹ hơn với anh †a, anh sợ Đường Nhược Tuyết bị thương.

 

Độc Cô Thương vẫn nói với vẻ bình tĩnh: “Cùng chết đi”

 

Nghe vậy, trong lòng Diệp Phi cảm thấy rất ấm áp. Anh lại vỗ vai Độc Cô Thương thêm một cái nữa: “Mãi là anh em”

 

Diệp Phi rất hiểu Độc Cô Thương cố chấp thế nào nên cũng không nói thêm gì anh ta nữa, sau khi dặn dò Hoàng Thiên Kiều và những người khác cẩn thận thì giãm cần ga lái xe chạy khỏi đây. Chiếc Audi gầm rú lao ra ngoài đường Vân Đỉnh.

 

Diệp Phi mới lái xe chưa được bao lâu thì Tống Hồng Nhan đã gọi đến, báo cáo những thông tin mà mình vừa thu thập được cho Diệp Phi: “Giang Thế Hào đang ở bãi biển Hoàng Kim! Ở đó anh ta có một căn biệt thự ven biển, ngay vị trí cao nhất. Mặc dù anh ta vẫn chưa nhận được tin báo Thạc Thử và những người khác đã bị giết chết toàn bộ, nhưng giờ không liên lạc được với Thạc Thử, anh ta chắc chắn sẽ đoán được lần tập kích này đã thất bại”

 

“Theo như trong báo cáo, trong vòng mười phút trước đã có hơn năm mươi người tiến vào biệt thự. Bây giờ số lượng vệ sĩ xung quanh biệt thự đã lên đến hai trăm người, đây được xem như nhóm vệ sĩ tài ba cuối cùng của Giang Thế Hào ở thành phố Trung Hải.

 

Mặc dù gia đình của Giang Thế Hào rất giàu có quyền quý, đồng thời cũng được rất nhiều thế lực chống lưng, nhưng số lượng nhân lực mà họ có thể điều động được trên toàn thành phố Trung Hải cũng chỉ hơn bốn trăm người. Nay có hai trăm người đã chết, vậy số còn lại cũng dễ tính.

 

Diệp Phi xoay vô lăng một cái rồi nói: “Được, chúng ta đến bãi biển Hoàng Kim”

 

Trong giọng nói của Tống Hồng Nhan mang theo vẻ có lo âu: “Diệp Phi, em muốn tìm Giang Thế Hào sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

 

“Giang Thế Hào bắt cóc Đường Nhược Tuyết rồi” Diệp Phi lái xe đi thật nhanh: “Em phải cứu cô ấy ra ngay lập tức”

 

“Bắt cóc Đường Nhược Tuyết? Ngay cả vợ trước của em mà cũng dám bắt, Giang Thế Hào có điên không vậy hả?” Nỗi phẫn nộ đã át đi sự ghen ty trong lòng Tống Hồng Nhan: “Ân oán trong xã hội đen mà gây liên lụy đến người nhà của người khác là đã quá vô sỉ rồi, thế mà bây giờ chúng còn ra tay với vợ trước của cậu, Giang Thế Hào đúng là chó chết mà”

 

Cô ta vội vàng khuyên bảo Diệp Phi: “Nhưng em không được kích động đâu đấy, gã ta bắt Đường Nhược Tuyết đi rất có thể chỉ để gài bãy em thôi..: Nhưng Diệp Phi lại đạp cần ga: “Dù thế nào đi nữa, tối nay em nhất định phải cứu Đường Nhược Tuyết ra”

 

Nếu người bị bắt cóc là Đường Tam Quốc hay Lâm Thu Linh, có thể Diệp Phi sẽ không để ý tới, chỉ gọi điện báo cảnh sát để giải quyết là xong, nhưng đó lại là Đường Nhược Tuyết, anh phải cứu cô ra.

 

Tống Hồng Nhan cảm nhận được sát ý phát ra từ Diệp Phi, sốt ruột khuyên nhủ anh lần nữa: “Diệp Phi, chị biết em đang rất lo cho Đường Nhược Tuyết, nhưng chị hi vọng em hãy tỉnh táo lại, đừng xúc động. Em đã giết quá nhiều lực lượng của Giang Thế Hào, bây giờ lương vệ sĩ bảo vệ Giang Thế Hào rất đông, Tam Ma của nước Tượng, Thiên Lôi và hai người kia cũng có thể đang đứng trong đó chờ em, em mà xông qua thì nguy hiểm lắm đấy”

Đọc truyện chữ Full