TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 579

Chương 579:

 

Cô gái này là người không để kiểm soát được cảm xúc, khi thì dịu dàng hiền lành như gió xuân mát rượi rồi có lúc lại xấu xa đến nỗi lòng người lạnh giá.

 

Thế nên ý định tái hợp lại còn chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt từ trong trứng nước.

 

Đường Nhược Tuyết nóng nảy: “Nếu anh đã thấy nó dở rồi thì làm sao tôi ăn cho được cơ chứ? Tôi không cần biết, tôi cũng muốn đi ăn sáng”

 

Diệp Phi đề nghị: “Em có thể gọi thức ăn người ta giao tới hoặc là ra ngoài tìm cửa nào nào đó ghé vào, không thì quay về biệt thự Hoa Đào số một đi”

 

Anh vừa nói vừa đi thẳng ra ngoài, “Diệp Phi!” Đường Nhược Tuyết đột nhiên hét lên thật to, giọng cô bắt đầu trở nên nghẹn ngào nức nở: “Tên khốn nạn nhà anh, rõ ràng anh đã đồng ý sẽ chăm sóc tôi thật tốt cơ mà?”

 

Diệp Phi trốn đi còn nhanh hơn thỏ.

 

Mười phút sau Diệp Phi đã chui tọt vào con xe Ferrari của Tống Hồng Nhan.

 

Chiếc xe chói mắt, người con gái xinh đẹp cùng với mùi hương nước hoa thoang thoảng nồng nàn, đời chỉ có thế mà thôi.

 

“Tối qua cậu ngủ có ngon giấc không”

 

Trong khi chiếc xe đang chạy về phía trước thì Tống Hồng Nhan bỗng cười lên tiếng, có điều cô lại nhấn chữ “ngủ” đó cực kì mạnh.

 

“Chẳng ra sao cả, chỉ rót cho cô ấy một ly sữa rồi ngủ ngoài cửa thế thôi”

 

Diệp Phi cong môi cười trả lời: “Thật ra tôi định quay về Kim Chi Lâm nhưng nhà họ Đường chẳng có ai cả, Đường Nhược Tuyết lại sợ nên tôi đành phải ở lại”

 

Nghe Diệp Phi nói thế, nụ cười của Tống Hồng Nhan trở nên hiền hòa hơn rất nhiều nhưng cô vẫn dành chút thời gian ra để nói Diệp Phi mấy câu: “Cậu trông chừng cho người ta cả đêm thế có biết là chị cũng ở ngoài cổng dõi mắt vào trong cả đêm không?”

 

Từ đầu đến cuối cô không hề che giấu sự ghen tuông của mình: “Chị không cần biết, tối nay cậu cũng phải đến nhà chị trông chừng một đêm mới được.”

 

Diệp Phi than trời rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn kia: “Rồi rồi rồi, hôm khác tôi sẽ đến nhà chị trông một đêm”

 

“Thế mới được chứ” Tống Hồng Nhan nở nụ cười, xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cô ấy đổi sang chuyện khác: “Đúng rồi, xác bọn Giang Thế Hào đã bị thiêu cháy rụi và nói với người bên ngoài là sự cố hỏa dạn do rò rỉ khí gas khiến cả căn biệt thự chìm trong biển lửa”

 

“Chúng ta đã cố gắng ém nhẹm sự thật trên diện rộng nhưng vẫn có những người đủ mạnh để tìm hiểu được một vài điều” Cô bổ sung thêm: “Nên sau này sẽ có kha khá phiền phức”

 

Diệp Phi tựa người vào lưng ghế: “Có phiền phức gì mới được chứ?”

 

“Thứ nhất, Giang Thế Hào chết tức là bản hợp đồng đã bị xé nát, Giang Hoa Long trở lại và chắc chắn hắn sẽ trả thù hội Vân Đỉnh với bất cứ thủ đoạn nào” Nụ cười trên môi Tống Hồng Nhan đã được thay thế bằng sự nghiêm túc, cô bắt đầu phân tích tình huống thật cẩn thận: “Nhưng giết chết năm trăm người trong tay Giang Thế Hào chẳng khác gì phá hủy trận cờ Giang Hoa Long đã cố gắng bày ra trong suốt mấy năm nay, hắn không thể thổi lên cơn sóng to gió lớn nào ở Trung Hải.”

 

“Thứ hai, có lẽ việc cậu giết Thiên Lôi, Truy Phong và Vũ Bão cùng với cái chết đột ngột của Thiểm Điện sẽ khiến Bá Kiếm nung nấu ý định trả thù. Bá Kiếm là sát thủ, có lẽ Bá Kiếm còn khó chơi hơn cả Giang Hoa Long muốn giăng lưới to hòng nuốt chứng lấy cả Trung Hải này”

 

“Chúng ta có thể dự đoán được đường đi nước bước của Giang Hoa Long nhưng một khi Bá Kiếm muốn giết người thì chắc bên chúng ta sẽ mất đi kha khá nhân lực”

 

“Thứ ba, Giang Thế Hào chết rồi chắc chắn bọn Nam Cung Hùng sẽ tranh thủ bám víu lấy vụ này để nhắc đến chuyện của mi mình. Dù bọn họ biết rõ Giang Thế Hào là người gây chuyện trước nhưng vẫn mạnh miệng xỉa xói mắng mỏ chúng ta vi phạm hiệp ước, có thể Vũ Minh sẽ móc nối với đủ thứ người để chèn ép chúng ta”

 

Hai mắt Tống Hồng Nhan chợt lóe lên: “Tương lai sau này sẽ gập ghềnh khó đi đấy”

 

Diệp Phi đột ngột hỏi: “Có nghe ngóng được tung tích của Giang Hoa Long và Bá Kiếm không?”

 

“Làm gì thế? Cậu định chặn đầu bọn họ trước hả?” Tống Hồng Nhan cười khẽ: “Vấn đề ở đây là chúng ta không tìm được tung tích của hai người họ, Giang Hoa Long như con rùa rụt đầu trốn chui trốn nhủi ở nước ngoài ấy, hắn không chịu thò đầu ra thì khó tìm lắm”

 

“Còn Bá Kiếm thì biến mất bao năm nay không nghe thấy tin tức gì, thậm chí chúng ta còn chẳng biết Bá Kiếm đã chết hay còn sống nên cũng cực kì khó tìm”

 

“Có điều cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cho toàn bộ người trong tay chia nhau ra tất cả mọi ngóc ngách của Trung Hải và chú ý đến hành tung của bọn họ mọi lúc mọi nơi. Dù thế nào chúng †a cũng phải giảm sức sát thương xuống mức thấp nhất khi bọn họ hoạt động trong bóng tối.”

 

Diệp Phi có thể cảm nhận được áp lực đè nặng trên vai Tống Hồng Nhan, anh nghĩ mình phải nhanh chóng mạnh lên, nếu không họ sẽ trở nên cực kì bị động khi đụng phải kẻ địch mạnh.

 

Anh do dự hỏi: “Có cách nào giải quyết hết trong một lần để khỏi phải lo lắng về lâu dài không?”

 

Đọc truyện chữ Full