TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 625

Chương 625:

 

Cô liếc nhìn Diệp Phi trầm tư: “Sao? Không muốn đi với tôi?”

 

Diệp Phi cười xua tay: “Không có, tôi chỉ cảm thấy, Đường Hi Phượng này đến, nhà họ Đường các em lại sắp gà quay chó sửa: “Miệng quạ đen!”

 

Đường Nhược Tuyết khinh thường liếc Diệp Phi: “Tôi gà bay chó sủa, tôi cũng muốn anh gà chó không yên, cùng nhau xui xẻo”

 

Diệp Phi yếu ớt hỏi: “Em đây là bày tỏ tình yêu sao?”

 

“Cút!”

 

Đường Nhược Tuyết nhéo Diệp Phi, đang định tăng tốc đi về phía thành Đồ Cổ, lại nghe thấy điện thoại rung lên.

 

Cô đeo Bluetooth trả lời cuộc gọi, một lúc sau hơi sửng sốt: “Cái gì? Bà nội Đường sắp đến sân bay? Muốn cả nhà chúng ta đi đón?”

 

Sau khi cúp máy, cô cau mày.

 

Diệp Phi hỏi: “Sao vậy? Bà nội Đường đã đến?”

 

“Ừ, còn nửa giờ”

 

Đường Nhược Tuyết nhìn thời gian: “Đường Thi Tịnh chết tiệt, bây giờ mới gọi điện thoại cho chúng ta, nói rõ chính là muốn chúng ta trở tay không kịp”

 

Lộ trình ở đây cách sân bay một giờ, quà gặp mặt cũng chưa mua, đầu Đường Nhược Tuyết có chút đau.

 

“Trước không mua quà nữa, đi thẳng đến sân bay thôi”

 

Diệp Phi ra chủ ý cho cô: “Quà có thể mua trễ chút, nhưng đón muộn, nếu không bà cụ chắc chắn sẽ tức giận”

 

Bà cụ muốn một nhà Đường Tam Quốc đón, chắc chắn không phải người dễ ở chung.

 

Đường Nhược Tuyết gật gật đầu: “Chỉ có thể là như vậy”

 

Cô đạp mạnh chân ga, lao đến sân bay với tốc độ nhanh nhất, để tránh bị mắng vì đến quá muộn.

 

“Vừ bốn mươi lăm phút sau, chiếc BMW màu đỏ vội vàng chạy vào sân bay, không lâu sau đã đến nơi đón Đường Thi Tịnh thông báo.

 

Đỗ xe xong, Diệp Phi và Đường Nhược Tuyết chui ra, phát hiện mười mấy người đã đứng ở lối ra VIP, bày năm sáu chiếc xe.

 

Đường Tam Quốc, Lâm Thu Linh, Đường Kỳ Kỳ, vợ chồng Đường Phong Hoa và Đường Thi Tịnh bất ngờ lọt vào trong †ầm mắt, xung quanh còn có bảy tám người thân tích của nhà họ Đường và vệ sĩ.

 

Bọn họ cung kính vây quanh một bà lão tóc bạc trắng.

 

Bà lão tóc trắng cao ráo, nét mặt tỏa sáng, mắt sắc thẳng, chống gậy dẫn đường, mang theo sự không giận mà uy.

 

Bà cho người ta cảm giác giống như Dung mama trong Hoàn Châu, vừa nhìn đã thấy là người cực kỳ khó ở chung.

 

Nhưng người phụ nữ mũi ưng tránh sau lưng bà ta không giống người bình thường, mặc dù khô gầy, nhưng cả người, lại lộ ra lạnh lẽo tĩnh mịch và trống rỗng.

 

Cả người cô ta, cho người ta cảm giác không chút thu hút, vị trí cô ta đứng cũng rất hẻo lánh, nhưng lại có thể quan sát toàn bộ tình hình cửa ra vào.

 

“Đường Nhược Tuyết, cô làm như thế nào đây? Chạy đi đâu ăn chơi trác táng thế?”

 

Đường Nhược Tuyết và Diệp Phi vừa mới xuất hiện, Đường Thi Tịnh đã gân cổ lên kêu to: “Tôi thông báo bà nội cô sắp đến, cô còn không để tâm chút đón tiếp?”

 

“Cô để bà cụ của cô ở dưới nắng đợi nửa giờ, cô không biết xấu hổ sao?”

 

Cô ta vừa đến đã chụp mũ Đường Nhược Tuyết: “Có phải kế nhiệm tổng tài thì lên mặt rồi không?

 

Ngay cả bà nội cũng không cần tôn trọng nữa?”

 

Đường Hi Phượng cũng ngẩng đầu nhìn Đường Nhược Tuyết, lỗ mũi hướng lên trời ‘hừ, lộ rõ cảm xúc bất mãn.

 

Lâm Thu Linh luôn đanh đá lúc này không nói gì, cụp mi rũ mắt giống như cô vợ nhỏ.

 

“Xin lỗi, bà nội, hôm nay có chút tắc đường, cháu đến muộn”

 

Đường Nhược Tuyết giữa chặt Diệp Phi muốn lên tiếng, bước lên vài bước giải thích với Đường Hi Phượng: “Rất xin lỗi ạ, để bà nội đợi lâu”

Đọc truyện chữ Full