Chương 631:
“Hốc ——” Diệp Phi sờ sờ lồng ngực xém chút bị cắt rách, đi sang cửa tiệm bên cạnh mua hai ly trà sữa, vừa uống vừa đi về phòng trọ của Tô Tích Nhi.
Không lâu sau đó, anh chợt nhìn thấy Tô Tích Nhi.
Cô đang cầm lấy khăn, cố gắng lau sạch cửa sổ, không muốn chừa lại chút bụi bẩn nào còn vương trên cửa.
Tối hôm qua Diệp Phi thấy không rõ lắm, bây giờ xem lại, phát hiện phòng trọ này dù âm u ẩm ướt, nhưng được Tô Tích Nhi lau dọn vô cùng gọn gàng, sạch sẽ.
Nồi bát bình bồn đều được lau dọn trắng xóa.
Đặc biệt là nơi bệ cửa sổ có hoa tam sắc, tràn đầy tinh thần phấn chấn hòa quyện với sự thoải mái, khiến người †a nhìn ta chút hi vọng.
Nha đầu này, đúng là yêu cuộc đời.
“Cũng sắp dọn nhà rồi, cô còn lau cửa sổ làm gì chứ?”
Diệp Phi vừa hút một ngụm trà sữa vừa đi lại gần.
“Tô Tích Nhi nghe thấy sau lưng có tiếng người, giật nảy mình, quay đầu lại thấy Diệp Phi, càng giật mình hơn nữa xém chút vứt luôn cái khăn.
“Bác sĩ sĩ…… Xin chào…… Anh đến rồi à?”
Ánh mắt Tô Tích Nhi khiếp đảm, hình như rất sợ Diệp Phi, nhỏ tiếng giải thích: “Sắp phải dọn đi rồi, tôi muốn giúp chủ nhà lau dọn sạch sẽ, như vậy thì ôn chủ sẽ dễ cho người khác thuê hơn…” Cô đã quen với việc luôn suy nghĩ cho người khác.
“Dừng lại trước cái đã, nhìn cô kia, chắc là cũng quét dọn cả ngày rồi nhỉ”
Diệp Phi đưa một ly trà sữa cho cô ấy: “Uống trà sữa nghỉ ngơi đi, uống xong thì đi thu dọn đồ đạc, trong tối nay phải đi cũng tôi về Kim Chi Lâm.
“À, trà sữa, không cần đâu…..” Tô Tích Nhi vẫy tay: “Cảm ơn…… Đây là trà sữa uyên ương, chỉ có tình nhân mới uống, phía trên còn viết: “Yêu em, thì sẽ cùng em uống trà sữa”
Tô Tích Nhi có chút choáng váng.
“Bảo cô uống thì cô cứ uống đi, không cần cái gì mà không cần”
Diệp Phi nghiêm mặt lại, ra vẻ mặt cứng rắn: “Ném khăn đi, rửa tay, uống trà sữa”
Tô Tích nhi giật mình một cái, nhanh buông khăn lau xuống, đi rửa tay, sau đó nhận trà sữa uống, từng ngụm từng ngụm nhỏ, uống trà sữa mà như đang ăn bánh bao vậy.
Còn cúi đầu, không nói gì, ngẫu nhiên ngắm Diệp Phi một chút.
Diệp Phi cũng không nói gì, bởi vì anh đang suy nghĩ phải làm thế nào mới bắt được Giang Hóa Long.
“Quần áo của anh bị rách hết rồi, khó mà đi ngủ cho được.
Quần áo ngươi phá, tôi vá lại giúp anh nhé”
Lúc này, Tô Tích Nhi bỗng nhiên thả ly trà sữa xuống, lấy kim chỉ ra nhìn cái áo bị rách nát của Diệp Phi.
“Được, vá lại giúp tôi đi”
Diệp Phi vốn muốn nói không cần vá lại, bỏ đi mua cái mới là được rồi, nhưng anh lại nhìn ra được chút khát vọng của cô.
Cô muốn làm chút gì đó cho anh, thế là Diệp Phi đành cởi áo ra đưa cho cô.
Tô Tích Nhi cầm lấy áo của Diệp Phi, chọn chỉ có màu tương tự, nhẹ nhàng may đừng mũi.
Diệp Phi bắt đầu xem thường, nhưng rất nhanh trong mắt lại léo ra một tia kinh ngạc.
Đoạn rách vừa hẹp vừa dài không chỉ được vá kín lại, bên trên còn thêu một hẻm núi song nước, bên cạnh có vài chiếc thuyền nhỏ, che được khuyết điểm một cách hoàn mỹ.
“Chiếc thuyền nhỏ lội qua núi Vạn Trọng!”
Một chiếc áo tưởng chừng như phải ném đi, đột nhiên lại cải thử hoàn sin, lại có thêm sức sống.
Diệp Phi lập tức thích chiếc áo này.
Tô Tích Nhi vá xong, Diệp Phi lấy lại xem cẩn thận, còn lấy ly trà sữa đưa cho cô, bảo cô uống tiếp.
“Thật sự quá khéo tay.”