Chương 658:
Bà ta cho rằng mình đã nắm được chân tướng sự thật: “Nếu không, tại sao mày không thể chuyển sang tên cho Nhược Tuyết”
“Đừng nói nhảm nữa”
Diệp Phi sốt ruột mà đẩy Lâm Thu Linh ra: “Tôi đi tìm Nhược Tuyết”
Lâm Thu Linh lại muốn phát điên, Đường Tam Quốc tiến lên giữ lấy bà ta: “Để Diệp Phi gặp Nhược Tuyết trước, có lẽ có thể giải quyết chuyện của tổng giám đốc”
“Đào Hoa số 1 sau này hãy nói”
Ông ta cũng rất bất lực với vợ của mình.
“Bốp…” Nhìn Diệp Phi đi ra xa, Lâm Thu Linh không chút khách khí tát Đường Tam Quốc: “Đồ vô dụng”
Đường Tam Quốc bụm mặt không lên tiếng nữa.
“Nhìn cái gì vậy? Còn không quỳ xuống làm việc?”
Lâm Thu Linh lại trừng mắt nhìn dì Ngô, hùng hổ quát lên: “Ai cho bà lúc làm việc đi nghe chuyện? Tôi có cho phép bà đứng lên và lau sàn nhà không?”
“Bà không có ý thức là người giúp việc sao? Bà không biết ai là người trả tiền cho bà à?”
“Trả tiền cho bà, chỉ cần bà ngoan ngoãn làm việc, không muốn làm liền cút đi cho tôi, tôi không muốn nhà có thêm hai cái chân.”
Bà ta đã nhận định Đào hoa số một không liên quan gì đến Diệp Phi, cho dù là của Diệp Phi thì Diệp Phi cũng nợ nhà họ.
Đường một lời giải thích, không dám lên mặt với bà ta nữa.
Dì Ngô cúi đầu quỳ xuống lau sàn, nước từ giẻ lau trên tay vô tình rơi trúng Lâm Thu Linh.
“Bốp” Lâm Thu Linh lập tức cho dì Ngô một cái tát, quát lên chói tai: “Bà có ý kiến đúng hay không?”
“Một người giúp việc mà cũng dám lên mặt?”
Bà ta dùng một cước đạp ngã lăn chậu nước, mặt đất lập tức bừa bộn, loang lổ vết nước: “Lau sạch sẽ cho tôi. Nếu không lau, cũng đừng nghĩ tới ăn cơm ầm” Giọng nói còn chưa dứt, Diệp Phi chưa đi mà còn ở lại, trực tiếp đá bay Lâm Thu Linh…
Khi Lâm Thu Linh bị Diệp Phi đá văng bốn năm mét, Đường Nhược Tuyết đang đứng dưới cây hoa đào ở sau vườn.
Mặc dù bây giờ không phải là mùa xuân tháng ba, tháng tư, không có sự lãng mạn của mười dặm hoa anh đào, nhưng khi gió thổi lạnh những chiếc lá vẫn còn rất nên thơ.
Chỉ là Đường Nhược Tuyết không thưởng thức phong cảnh, mà ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa.
Mặc dù đã biết từ lâu cô đã biết, mình chỉ là nhân viên làm công cao cấp của công ty Thiên Đường, rồi một ngày nào đó cô sẽ bị đuổi đi, nhưng khi thật sự rời đi rồi thì vẫn rất không thoải mái.
Nơi đó có tuổi trẻ của cô, tâm huyết của cô và sự giúp đỡ của Diệp Phi cho cô, nhưng giờ tất cả đều vô ích.
Tuy nhiên, cô không trách Diệp Phi, cô hiểu rõ tình huống, là Nam Cung Hạo và Đường Thi Yến quá đáng, Diệp Phi đánh người là có thể thông cảm được.
“Vù” Một cơn gió thổi qua, lành lạnh, cô độc làm cho những chiếc lá rung rinh, ánh nắng lốm đốm khiến Đường Nhược Tuyết cảm thấy cô đơn, cô không khỏi rùng mình.
Cũng vào lúc này, cô cảm thấy trên người có thêm một cái áo khoác, quấn lấy thân thể gầy yếu của cô.
Cô quay đầu lại thì thấy đó chính là gương mặt khiến cô thấy giản dị mà bình an.
Diệp Phi cài nhẹ quần áo cho cô, nhẹ giọng nói: “Sau vườn lâm râm, em hãy mặc thêm quần áo.”
Trái tim của Đường Nhược Tuyết dịu đi, cô chưa bao giờ ngoan ngoãn như vậy: “Biết rồi”
Diệp Phi mí mắt giật giật, có chút không thích ứng trước sự dịu dàng của Đường Nhược Tuyết, sau đó nhẹ giọng nói: “Tại sao em không nói với tôi về việc em bị sa thải?”
Đường Nhược Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Hiện tại anh có rất nhiều chuyện giải quyết, còn phải chữa trị bệnh nhân, hơn nữa tôi muốn tự mình cố gắng giải quyết…” “Chuyện này anh đừng lo lắng”
Diệp Phi trấn an nói: “Đường Hy Phụng và Đường Thi Yến chỉ là nhất thời tự cao tự đại. Chẳng bao lâu nữa sẽ tự tát vào mặt, cầu xin em quay về”
Đường Hy Phượng cậy già lên mặt, Diệp Phi không ngại chới với bà ta một ván, chưa kể còn cần tìm Đường Thi Yến đòi lại công đạo.
Đối với chuyện của Tô Tích Nhi, gia đình Nam Cung Hạo đã chết, nhưng Đường Thí Yến trả giá vẫn là chưa đủ.