Chương 686:
Tĩnh Nhi híp mắt lại và vất vả lắm mới nói ra được câu: “Thật lòng xin lỗi”
Diệp Phi thản nhiên nói: “Lần sau đừng lấy cái cớ này để đi ức hiếp người khác nữa, nếu không cô sẽ trở thành một cái xác lúc nào không hay đây.”
Dây thần kinh trong đầu Tĩnh Nhi run lên, cảm giác lành lạnh chợt chạy dọc khắp người cô ta, chân run run lên.
Trông Diệp Phi không hề già đời tí nào những mồi một lời anh nói đều có sức mạnh khiến con người ta phải tin tưởng.
“Tôi cũng có phần lỗi của mình trong đó khi đã dạy dỗ không nghiêm”
Ngài Chu cười cúi đầu với Diệp Phi: “Chu Trường Sinh xin phép được nói lời xin lỗi chân thành với cậu đây”
“Ngài Chu khách sáo quá” Diệp Phi cất đi vẻ sắc lạnh trong mắt mình: “Chuyện này không liên quan gì tới ông cả”
Không rõ là do Chu Trường Sinh sống lâu nếm hết mùi đời rồi hay bản tính của ông ấy là hiền lành thân thiện, nói chung là Diệp Phi đối xử với ông hiền hòa hơn một chút.
Chu Trường Sinh cười hỏi: “Không biết tôi phải xưng hô với cậu đây thế nào nhỉ?”
Diệp Phi nói nhanh: “Diệp Phi.”
Chu Trường Sinh lập tức mời Diệp Phi ngồi xuống: “Cậu Diệp Phi biết chữa bệnh ư?”
Diệp Phi thản nhiên nói: “Ông trúng một loại độc của nhện Miêu, loại độc này không dữ dội chết người ngay lập tức nhưng hòa vào nước thì chẳng khác gì mực, rất khó rửa”
“Nó sẽ theo hệ thống tuần hoàn trong người lan dần ra khắp cơ thể và cuối cùng là tích tự ở não hoặc tim khiến con người ta tử vong”
“Tôi ông dùng phương pháp thay máy và dùng các loại thuốc để không chế độc tố nhưng nó vẫn đến được mặt ông”
Anh chỉ cần liếc mắt nhìn rõ tình trạng bệnh của Chu Trường Sinh: “Lâu nhất là một tuân nữa ông sẽ toi mạng”
Bọn Tĩnh Nhi nghe thế lập tức giật mình hoảng hốt.
Trong tất cả mọi người, chỉ có mỗi mình Chu Trường Sinh là vui vẻ ra mặt: “Cậu Diệp Phi quả là người cao tay, mong cậu hãy giúp tôi một phen, dù có tốn bao nhiêu tiền tôi cũng sẵn sàng trả hết.
Diệp Phi thản nhiên nói: “Tôi đã nói từ trước rồi đó, mười triệu”
“Được, cậu giải độc cho tôi và tôi sẽ đưa cho cậu mười triệu.”
Giọng ông Chu Trường Sinh đầy xúc động: “Cứ thử thôi, đằng nào cũng chẳng còn bao ngày nữa đâu, tình huống tệ nhất là mất đi mấy ngày cuối thôi”
Tuy ông ta đã gần như tuyệt vọng vì độc tích tụ trên mặt mình nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta chẳng thiết sống gì mấy ngày nữa.
Diệp Phi cười: “Yên tâm, ông sẽ không phải thất vọng đau đớn đo đời nhà ma đâu.”
Chu Trường Sinh hỏi: “Có cần tôi chuẩn bị gì trước không?”
Diệp Phi khế lắc đầu: “Không cần”
Sau đó, anh bước tới tát cho Chu Trường Sinh hai cái, “Bốp bốp!” Cực kì vang dội.
Chu Trường Sinh bị đánh đến nỗi đầu óc choáng váng phun máu tươi ra đất.
Nhìn thôi đã thấy rợn người rồi.
“Vẫn còn chút nữa”
Diệp Phi đảo mắt, anh lại giơ tay vung thêm hai cái nữa.
“Phụt!” Chu Trường Sinh lại phun thêm một đống máu ra.
Cả người ông cong lại như như con tôm, tay trái vịn lấy mặt bàn, nếu không có nó thì chắc ông ta đã ngã xuống đất từ lâu rồi.
Ngài Chu!” Mấy kẻ tay chân thấy thế lập tức giật mình, sau đó nhào tới vây quanh.
Tĩnh Nhi quay sang gắt gỏng với Diệp Phi: “Anh làm cái quái gì thế hả?”
Bọn họ thật sự không ngờ Diệp Phi lại vô liêm sỉ đến thế, đám đứng trước mặt mọi người tát Chu Trường Sinh, đã thế lại còn đánh đến nỗi Chu Trường Sinh hộc máu.
Đúng là thứ không biết sống chết là gì.