Chương 689:
Năm mới nhóm chúc cả nhà vạn sự như ý, an khang thịnh vượng nhé!
“Khá là thú vị đấy”
Chu Trường Sinh cười cười: “Lẽ ra thứ vô dụng như Đường Tam Quốc phải chết đi từ hơn hai mươi năm trước rồi, thế nhưng chẳng những sống được mà còn quay lại đánh về Long Đô”
“Đánh đến Long Đô thì không nổi đâu, chỉ là một quân cờ trong tay Đường Bình Phàm mà thôi.” Chu Tĩnh Nhi cười nói: “Hơn hai mươi năm trước binh hùng tướng mạnh nhưng Đường Tam Quốc còn chẳng làm gì được, bây giờ trong tình hình này ông ta lại càng không làm ăn được gì.”
“Hơn nữa cả nhà Đường Tam Quốc đến Long Đô nhưng lên vị trí cao thì chưa chắc, trông có vẻ giống một con chó Đường Bình Phàm để bên cạnh nuôi hơn.”
Cô ta bổ sung thêm: “Loại có thể tiêu khiển lúc buồn và thoải mái giết chết bất kì lúc nào ấy”
“Cũng đúng… Chu Trường Sinh hờ hững nói: “Nhưng dù thế nào thì tình hình cũng khá là buồn tẻ, đến lúc nên tạo chút sóng gió rồi…”
Khi cha con nhà họ Chu đang nói chuyện với nhau thì Diệp Phi đã dọn đồ đạc chuẩn bị đến tàu cao tốc.
Anh biết Chu Trường Sinh đang nghĩ gì nhưng anh không nói thẳng những điều đó ra vì suy cho cùng người ta cũng muốn lấy lòng mình.
Chẳng mấy chốc tàu cao tốc đã đến Nam Lăng, Diệp Phi bước ra ngoài và đi ra cửa phía tây theo lời dặn của Lý Đại Dũng.
Anh liếc mắt trông thấy chiếc Audi đến đón đang dừng bên kia đường.
Có một chàng thanh niên đầu húi cua đang đứng tựa vào cửa xe nghịch điện thoại.
Diệp Phi nhìn biển số xe, sau đó đi tới: ‘Anh Hoàng? Tôi là người Lý Đại Dũng nhờ…”
Tiểu Hoàng khẽ vuốt cằm xem như đáp lời, sau đó lạnh lùng nhìn Diệp Phi: “Anh chính là Diệp Phi?”
Cậu ta tên là Hoàng Quân, anh bà con xa của Lý Mạt Mạt, tuy chỉ là một tài xế nhưng anh ta lại cảm thấy mình cũng là người nhà họ Lý nên đặt cái tôi lên rất cao.
Lý Đại Dũng bảo cậu ta đến trạm tàu cao tốc đón Diệp Phi nhưng không có nói rõ Diệp Phi là ai nên Hoàng Quân nghĩ mình đến đón cậu ấm cô chiêu nào đó, không ngờ lại là một thằng khố rách áo ôm từ nông thôn mới lên.
Cậu ta đoán anh cũng giống mình, từ dưới quê lên nhờ cậy.
họ hàng thân thích.
Nụ cười của cậu ta lập tức tắt ngóm, ngậm điếu thuốc mở cửa xe, hờ hững nhìn Diệp Phi lên xe ngồi: “Đồ thì bỏ đăng sau cốp xe, để chầm chậm thôi vì chiếc Audi này mới mua, đừng làm hỏng”
“Anh ngồi đằng sau đi, trên người đầy bụi thế này đừng để làm bẩn xe”
Sau đó Hoàng Quân lại lấy báo ra trải lên ghế sau: “Phiền nhất là lũ nông dân mấy người đấy, suốt ngày chạy lên thành phố nhờ vả họ hàng thân thích”
“Bốp!” Diệp Phi lạnh lùng giơ chân lên đạp cho cậu ta ngã chổng vó lên trời.
Hoàng Quân giận tái mặt: “Mẹ nó mày thích chết không?”
“Bộp!” Diệp Phi lại nhấc chân đá vào mặt cậu ta.
Hoàng Quân lăn ra xa, răng đã rơi xuống đất.
Cậu ta tức nhưng không làm gì được, lấy cờ lê ra hét lên: “Tao giết chết mày…
Diệp Phi cười lạnh: “Trên người cậu có mấy nốt đỏ, mỗi lần ngủ với đàn bà xong lại thấy nóng đỏ lên, khó chịu sống không bằng chết?”
Hoàng Quân lập tức cứng đờ ra đó như khúc gỗ: “Sao mày biết?”
“Bốp!” Diệp Phi lại tát cho Hoàng Quân một cái.
“Cầu xin tôi đi”
Diệp Phi ngồi vào tay lái phụ.
Hoàng Quân tức tối gần chết những nghĩ nghĩ thế nào vẫn thả lỏng năm đấm, lái xe rời khỏi trạm tàu.
Từ nửa năm trước trên người anh ta bắt đầu nổi mấy nốt đỏ, bình thường thì cũng không sao nhưng sau khi ngủ với gái thì bắt đầu sưng đỏ và nóng lên như bàn ủi vậy.
Mỗi lần nó tái phát thì Hoàng Quân luôn đau chết đi sống lại, hận không thể đâm đầu chết luôn cho xong, Cũng vì cả người đau nhức nên Hoàng Quân háo sắc đó giờ không còn dám đụng vào phụ nữ nữa.
Cậu ta đi khám rất nhiều bác sĩ rồi vẫn không có tác dụng gì, bây giờ nghe Diệp Phi nói một lèo ra hết các triệu chứng cậu ta lại thấy có chút hi vọng nên đành phải cố nhịn cơn tức.