TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 766

Chương 766:

 

Tống Đại Trung không để ý đến lời của Tống Phi Yến, đạp chân ga lao thẳng đến công viên chủ đề Giang Thượng.

 

“Cạch”

 

Đột nhiên, Tống Phi Yến vừa nhấc tay trái lên, khẩu súng ngắn trực tiếp áp lên đầu Tống Đại Trung: “Dừng xe, dừng xe ngay cho tôi!”

 

“Két”

 

Chiếc BMW màu đỏ dừng lại ở một con đường lớn.

 

Sáu chiếc Cadillac chớp lấy cơ hội bao vây, chặn Tống Hồng Nhan và những người khác vào thế gọng kìm.

 

Từ cửa kính ô tô hạ xuống, có một nụ cười toe toét vang lên.

 

Giọng cười đó như kiểu một con sói xấu xa đã bắt được một con thỏ trắng nhỏ vậy.

 

Một tiếng nổ vang lên, cửa xe bật mở, hàng chục tên đàn ông cường tráng xông ra như những cảnh quay giống hệt nhau khiến người ta cảm thấy nghẹt thở không thể giải thích được.

 

“Bộp!”

 

Đám người Tống Hồng Nhan chưa kịp bước xuống xe thì một chiếc rìu màu đỏ bay tới, khoét một lỗ thẳng vào kính chắn gió.

 

Kính xe nứt ra, thân xe cũng rung chuyển, Mễ Nhi không khỏi kinh ngạc hét lên, hai tay ôm chặt lấy nhau không dám nhúc nhích.

 

“Tất cả mau xuống xe!”

 

Một người đàn ông mạnh mẽ lại đá vào cửa xe: “Nếu còn không xuống xe, thì tất cả sẽ chết “Mọi người, chúng ta mau xuống xe”

 

Tống Phi Yến cầm súng đuổi Tống Hồng Nhan, Tống Đại Trung và Mễ Nhi mau xuống xe.

 

Tống Đại Trung và Mẽ Nhi trừng mắt nhìn Tống Phi Yến.

 

Nhưng vẻ mặt Tống Phi Yến vẫn bình tĩnh, cô ta còn ném súng sang một bên, cho thấy cô ta không có ác ý với đám người đang bao vây họ cả.

 

Cùng lúc đó, một chiếc Lincoln thân dài khác chạy tới, và một người đàn ông có khuôn mặt chữ Hoa xuất hiện dẫn theo vài tên đàn ông và phụ nữ khác.

 

Hắn mặc áo gió và đội ngũ, ngũ quan có những nét kỳ lạ, như thể tất cả đang chen chúc nhau, giống như một con mèo đang nhăn mặt.

 

Nhất là khi hắn cười thì càng khiến lòng người ảm đạm hơn.

 

Triệu Cái Thế.

 

“Quản gia Triệu!”

 

Khi Triệu Cái Thế loạng choạng đi về phía trước, thì Tống Phi Yến niềm nở như cơn gió xuân chào đón anh ta: “Là đám người Tống Hồng Nhan đã che giấu tôi chuyện chạy trốn, nhưng đã bị tôi phát hiện được, vì vậy tôi đã ngăn bọn họ lại.”

 

Cô ta bày ra bộ dạng muốn tranh công: “Tôi đã thuyết phục họ quay lại, nhưng họ vẫn cứng lòng muốn chạy”.

 

Khi đến gần, cô ta còn cọ cọ vào người Triệu Cái Thế để khiến anh ta cảm nhận được sự dịu dàng và chân thành của cô ta.

 

Tống Đại Trung và Mẽ Nhi tức giận mắng kẻ phản bội, nhưng Tống Hồng Nhan không hề tức giận mà chỉ thở dài rằng thế giới thật lạnh lùng.

 

Triệu Cái Thế suy nghĩ rồi cười nói với Tống Phi Yến: “Đội trưởng Yến, cô không chạy theo sao?”

 

“Làm sao có thể chứ, tôi là một nửa của nhà họ Tống, tuy rằng Tống Hồng Nhan không tồi, nhưng trong lòng tôi chỉ có nhà họ Tống”

 

Tống Phi Yến cố tình vô ý nhặt một cái cúc áo lên: “Hơn nữa, Tống Hồng Nhan cũng rơi vào bước đường cùng rồi, tôi mà đi theo cô ta thì chẳng khác nào đem não tôi đi ngâm nước chứ?”

 

“Tôi muốn bám gót, thì cũng phải ôm gót của quản gia Triệu chứ”

 

Cô ta thẳng thừng nịnh hót Triệu Cái Thế: “Bây giờ bọn họ đã bị tôi ngăn lại, trừng phạt thế nào thì do quản gia Triệu định đoạt”

 

“Cô cũng biết điều đấy”

 

Triệu Cái Thế nhéo cằm Tống Phi Yến: “Từ nay về sau, cô sẽ là người của tôi. Chỉ cần cô đủ trung thành, tôi sẽ xin cậu Tống tha tội cho cô”

 

Tống Phi Yến ngẩn cả người: “Cám ơn quản gia Triệu”

Đọc truyện chữ Full