Chương 770:
Khóe môi Triệu Cái Thế mấp máy không ngừng, nhưng vẫn sống chết giữ mặt mũi: “Cậu động vào tôi chính là động vào nhà họ Tống, cậu có gánh nổi hậu quả không hả?”
Diệp Phi không để tâm, nhặt dao găm lên, tiếp tục tiến lại gần.dao găm sắc bén, kích thích mắt người nhìn.
Triệu Cái Thế ôm lấy một cánh tay gãy tức giận rống: “Tống Hồng Nhan cũng sợ tôi, cậu không có người chống lưng mà thân phận cũng không ghê gớm, tốt nhất đừng bướm vào vũng nước đục này”
“Thời buổi bây giờ, cú đấm đã không còn tác dụng rồi, cậu động vào tôi thì một cú điện thoại tùy tiện có thể khiến cậu bị cảnh sát bắt”
“Cho dù có so vũ lực, nhà họ Tống cũng có mấy nghìn tinh nhuệ, còn có cả lính thuê, thậm chí có huyền cảnh cao thủ, đủ để lấn át cậu gấp trăm nghìn lần”
“Anh bạn trẻ, cậu còn nhỏ, tiền độ rộng mở, đừng có vì háo thắng mà làm chuyện sai trái, bây giờ cút đi, tôi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Nếu không, tôi sẽ tức giận đấy…” Triệu Cái Thế lui về bên chiếc Hummer trắng, không còn đường lui nữa, nét lo lắng trên mặt, mồ hôi trên trán đã không còn dáng vẻ giêu võ giương oai như ban đầu nữa.
Sự mạnh mẽ Diệp Phi khiến anh ta rất khó chịu, cũng khiến anh ta kiêng kị không nói nên lời.
Diệp Phi không hề do dự chút nào, nhìn Triệu Cái Thế nhẹ giọng mở lời: “Tôi đã nói với anh là đừng có động vào Hồng Nhan?”
“Diệp Phi, tôi là quản gia Triệu, người thân cận bên cạnh cậu Tống”
Tống Phi Yến không nhịn được quát: “Anh cứ động vào, hậu quả rất nghiêm trọng đó…
“Phập.
Mà khi lời Tống Phi Yến vừa dứt, nửa cây dao găm đã phóng ra từ tay Diệp Phi lao trực tiếp đâm vào mi tâm Tống Phi Yến.
Tống Phi Yến còn chưa kịp thể hiện hết biểu cảm hung ác cảnh cáo của mình thì chết ngay tức khắc.
Ánh mắt và cả người đều tràn đầy vẻ khó tin, ngón tay chỉ vào Diệp Phi, ngã về phía sau, đứt hơi chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt Triệu Cái Thế thay đổi lớn, sao cũng không ngờ được là Diệp Phi lại ra tay giết Tống Phi Yến như vậy. Mễ Nhi cũng có sắc mặt kinh hồn, sau đó là tràn đầy vui vẻ.
Mà Tống Hồng Nhan và Tống Đại Trung biết rõ thủ đoạn tàn độc của Diệp Phi.
“Đi chết đi!”
Thấy Tống Phi Yến chết thảm ngay trước mặt mình, Triệu Cái Thế như chó cùng dứt dậu tức giận rống lên một tiếng, lật †ay mò tìm một cây súng chỉ vào Diệp Phi.
Bóp cò.
Đầu Diệp Phi hơi nghiêng.
“Vụt”
Đạn sượt qua tai Diệp Phi.
“A” Thấy Diệp Phi thế mà cũng tránh được, đầu óc Triệu Cái Thế trống rỗng, đang nghĩ muốn bản thêm phát nữa lại thấy một con dao đã lao xuống.
Một vũng máu trào ra, Triệu Cái Thế phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Tay trái của anh ta bị Diệp Phi chặt gãy, văng ra vài mét vẽ ra một vệt máu, nhìn thấy mà giật mình.
Triệu Cái Thế xê dịch cơ thể theo quán tính, lại là một dao xoẹt đến.
“Phập”
Tay còn lại của Triệu Cái Thế cũng bị chặt đứt.
Máu tươi tuôn ra.
Trông thấy một màn máu tanh, những người có mặt đều lạnh băng cả người.
Mễ Nhi cũng phát run.
Trong lúc tiếng kêu thảm thiết không ngớt, búng tay một cái, một thứ gì đó rơi vào cổ họng Triệu Cái Thế.
“Mạng thì tạm thời không cần, để dành để về nói với chủ của mấy người Diệp Phi võ vỗ mặt của Triệu Cái Thế cười: “Những gì mà Hồng Nhan phải gặp phải hôm nay, anh ta bắt buộc phải cho tôi một lời giải thích. “