TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 844

Chương 844:

 

Cô hỏi Diệp Phi một câu: “Diệp Phi, đây là bạn gái anh sao?”

 

Tô Tích Nhi lại càng hoảng sợ, xua tay lia lịa: “Không phải, không phải, không phải “Chú Dũng, dì Liễu, cô ấy tên là Tô Tích Nhi, là bạn của cháu ở bệnh viện, đến Nam Lăng tìm cháu có chút chuyện”

 

Diệp Phi cũng rất bất ngờ vì người bị hại lại là cả nhà Lý Đại Dũng, nên cũng xóa bỏ ý nghĩ đối phương là kẻ dựng chuyện lừa đảo: “Không ngờ là gặp được mọi người.”

 

Nghe thấy Diệp Phi giải thích quan hệ giữa gai người, Lý Mạt Mạt thở phào một hơi khó hiểu.

 

“Thật ngại quá đã làm hư đá ngọc của mọi người.”

 

Lúc này Diệp Phi lấy điện thoại di động ra: “Nhưng mà mọi người yên tâm, cháu đồng ý…”

 

“Bạn bè, đúng là có câu nói không sai, bạn của người nghèo thì toàn là người nghèo.”

 

Ánh mắt của Liễu Nguyệt Linh khinh bỉ: “Diệp Phi, vậy mà cô ta lại là bạn của cậu, cậu cũng đừng xen vào việc của người khác, bảo cô ta gọi điện thoại cho người nhà cầm bảy trăm triệu đến đây”

 

Tô Tích Nhi muốn nói gì đó, Diệp Phi nhẹ nhàng kéo cô ấy lại, ý bảo mọi chuyện cứ để mình lo: “Dì à, xin lỗi, cô ấy không còn người thân nữa, số tiền này…”

 

Anh đang định nói số tiền này cứ để anh bồi thường, kết quả là sắc mặt Liễu Nguyệt Linh lại thay đổi ngay lập tức: “Không còn người thân? Cũng là không có tiền rồi? Bảy trăm triệu này có trả nữa hay không?”

 

“Hôm nay tôi đã nói từ sớm là không nên đi ra ngoài, không nên ra đường, ra đường dễ đụng phải chuyện xui xẻo mà: “Hai người lại còn cãi không nghe, bây giờ thì hay rồi, bị người ta va phải làm nát miếng ngọc rồi, người ta ngay cả một đồng cũng không có.”

 

“Bảy trăm triệu đổ xuống sông xuống biển rồi, bảy trăm triệu đó, tôi có thể mua được hai cái túi xách rồi”

 

“Sao chúng ta lại xui xẻo như vậy chứ, nhiều bạn bè người thân như vậy mà ngay cả một người giúp cũng không có, ai ai cũng cản đường, ai cũng ăn bám.”

 

“Tôi mặc kệ, bảy trăm triệu này làm thế nào cũng phải gom cho đủ, không có tiền thì đi vay nặng lãi đi”

 

Bà ta nhìn chằm chằm Tô Tích Nhi, giọng nói càng chói tai hơn nữa: “Nghèo thì giỏi lắm à, nghèo thì không cần bồi thường sao?”

 

Diệp Phi nhíu mày: “Dì Liễu, dì chú ý một chút, đâu có nói là không bồi thường…”

 

“Bà này, sao lại nói chuyện như vậy chứ?”

 

Nghe thấy Liễu Nguyệt Linh nói lời khó nghe như vậy, Lý Đại Dũng nghiêm mặt: “Đừng nói là con bé là bạn của Diệp Phi, cho dù là một người xa lạ thì bà cũng không thể ép người ta như vậy được”

 

“Có thể viết giấy nợ, cũng có thể giữ giấy chứng minh, có thể trả góp theo tháng, vẫn còn rất nhiều cách khác cơ mà, sao cứ phải ép người ta đi vay nặng lãi chứ?”

 

“Huống gì còn là bạn của Diệp Phi, cho cô gái nhỏ này một cơ hội, tốt cho tất cả mọi người mà”

 

“Chuyện này cứ để tôi làm chủ, bảy trăm triệu này, Diệp Phi, bảo bạn cháu không cần gấp, sau này từ từ trả là được.”

 

Ông ta còn hét lên với Liễu Nguyệt Linh: “Bà mà còn đòi bảy trăm triệu, tôi sẽ thay bọn họ chuyển trước cho bà là được”

 

“Lý Đại Dũng, ông là đồ phá nhà phá của gì chứ”

 

Liễu Nguyệt Linh nổi giận: “Đây là bảy trăm triệu, bảy trăm triệu đó, không phải là bảy chục ngàn, hơn nữa con nhỏ đó là bạn của Diệp Phi thì ông phải xem tiền như rác sao?”

 

Lý Đại Dũng dứt khoát: “Tôi tin tưởng Diệp Phi, cũng tin tưởng bạn bè của Diệp Phi”

 

Lý Mạt Mạt cũng không có tham gia vào việc tranh cãi của bố mẹ mình, chỉ là càng không vui về Diệp Phi hơn một chút, cảm thấy chính anh là đầu xỏ khiến bố mẹ mình cãi nhau.

 

Hơn nữa chẳng nhẽ Diệp Phi không hiểu, việc tạo được ấn tượng tốt với Lý Mạt Mạt không lẽ còn không quan trọng hơn việc bảo vệ Tô Tích Nhi sao?

 

Trong lúc bọn họ đang tranh chấp, mấy người phụ nữ trong cửa hàng chạy ra xem trò vui, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện xong thì bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ Tô Tích Nhi và Diệp Phi, ánh mắt vô cùng khinh thường.

 

“Lý Đại Dũng, ông đúng là bùn nát không trát được tường.”

 

Lúc này Liễu Nguyệt Linh lại càng tức giận hơn: “Xem ra đúng là đầu óc ông không được bình thường rồi”

 

“Chúng ta đến đây mua đá ngọc này làm gì chứ? Chẳng lẽ là vì tôi và con bé Mạt? Còn không phải là để tặng cho Hoa Thanh Phong làm quà để ông ta giúp ông chữa bệnh đau đầu sao?”

 

“Đá ngọc nát rồi mà ông còn vui vẻ lắm à..: “Tôi đã sớm nói với ông rồi, đừng có thấy ai nghèo gì cũng giúp đỡ, không chỉ khiến chúng ta tốn tiền vô ích mà còn khiến chúng ta cãi nhau gà bay chó sủa không yên”

Đọc truyện chữ Full