TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 877

Chương 877:

 

“Cái cớ này của em tệ thật đ: Trịnh Tuấn Khanh hài hước nói: “Em cảm thấy tôi sẽ tin Thiên Lang thật sự bị bệnh nặng sao?”

 

“Dựa vào giao tình của mấy người và Huyết Y Môn, với năng lực của Huyết Y Môn thì cho dù Thiên Lang là người chết cũng có thể cứu sống”

 

“Mấy người không cho tôi gặp mặt Thiên Lang, chẳng qua chỉ đang che giấu thân phận của anh ta mà thôi”

 

Anh ta hừ một tiếng thật mạnh: “Tôi mặc kệ, trước khi tôi về Long Đô, nhất định phải gặp được Thiên Lang”

 

“Nếu không thấy, sau này Thiên Lang sống hay chết cũng đừng đến tìm tôi nữa”

 

Đại ca của thương hội Thiên Lang là Thiên Lang, nhưng trước nay anh ta chưa từng nhìn thấy Thiên Lang, cũng chẳng gặp anh em nào của Thiên Lang cả, chỉ có Lăng Thiên Thủy biết Thiên Lang tồn tại.

 

Cũng chính vì như thế mà anh ta mới muốn nhìn xem đối phương là thần thánh phương nào.

 

Khóe miệng Lăng Thiên Thủy không ngừng giật giật, sau đó cười gật đầu: “Được, em sẽ sắp xếp Thiên Lang gặp mặt cậu Trịnh…” Lúc bọn họ nói nhỏ, Diệp Phi đang ngồi phía sau, cười khẽ nhìn 17500 tỷ mà buổi đấu giá trả lại.

 

Vừa rồi anh mua ngọc thạch hết 17500 tỷ, nhưng hệ thống của ngân hàng Bách Hoa lại hạn chế, nên tiền phải lùi lại hai tiếng sau, cũng chính là trước khi buổi bán đấu giá kết thúc.

 

Nhà đấu giá lo lắng đêm dài lắm mộng nên trực tiếp trừ vào 35000 tỷ bên trong tiền đặt cọc.

 

Đồng thời hủy bỏ giao dịch thẻ ngân hàng.

 

Diệp Phi nhìn thẻ ngân hàng được gửi một tin nhắn… Một tiếng sau đó, trong hội trường yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người từng bước đấu giá đồ của mình, còn Đường Nhược Tuyết tiếp tục chờ đến núi Vân Đỉnh.

 

Nửa tiếng trôi qua, buổi đấu giá cuối cùng cũng tới hồi kết thúc, người bán đấu giá gõ búa một cái rồi hét lên: “Bắt đầu tiến hành đấu giá thứ cuối cùng”

 

“Núi Vân Đỉnh, nằm ở vị trí hoàng kim ở Trung Hải, là ngọn núi nổi tiếng của địa phương với thảm thực vật tươi tốt, phong cảnh tuyệt đẹp, là một thắng cảnh tuyệt…” Người bán đấu giá thổi phồng với mọi người, đồng thời chiếu một đoạn video ngắn về núi Vân Đỉnh, núi Vân Đỉnh đã qua xử lí cực kỳ hùng vĩ, tựa như tiên cảnh.

 

Không ít người trẻ tuổi trẻ kinh ngạc thốt lên, bắt đầu nhiệt tình bán đấu giá, tất cả đều nghĩ đến việc có được ngọn núi nổi tiếng này là chuyện trâu bò cỡ nào.

 

Mà những người hiểu núi Vân Đỉnh lại lập tức nhìn nhau cười, giữ kín như bưng, buông bảng xuống không hề động đậy.

 

Núi Vân Đỉnh không phải người bình thường có thể chơi nổi.

 

Tài chính lớn mạnh, năng lực khổng lồ, quan hệ rộng lớn, thiếu một thứ cũng không được.

 

Ngay cả năm đại gia tộc cũng không dám dễ dàng ra tay, thì sao bọn họ có thể không biết tự lượng sức mình được chứ?

 

Đường Nhược Tuyết và Trịnh Tuấn Khanh gần như đồng thời ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời nhìn phía quyển sổ tài sản của núi Vân Đỉnh.

 

Khóe miệng Lăng Thiên Thủy hơi cong, trong con ngươi lóe lên một tia sáng.

 

“Núi Vân Đỉnh ngoài phong cảnh và địa thế bậc nhất ra, cũng là ngọn núi có phong thủy tốt ít đến mức có thể đếm được trên đầu ngón tay của cả nước”

 

“Nghe đồn phía dưới nó có giấu long mạch, ở hoặc chôn cất ở đó nếu dính long khí, thì con cháu sau này có thể phú quý mấy chục đời”

 

Sau khi người bán đấu giá lừa dối một lát, sau đó lại ngập tràn tình cảm kêu gọi mọi người: “Hiện tại bắt đầu đấu giá núi Vân Đỉnh, giá quy định là một 35000 tỷ, mức tăng thấp nhất là 3500 tỷ”

 

“Không ngừng tăng lên.”

 

Anh ta vung tay lên: “Cầm lấy bảng số trong tay mọi người đi nào, chiến đấu vì long mạch, đấu tranh vì con cháu!”

 

“Bắt đầu!”

 

Tiếng nói vừa dứt, Trịnh Tuấn Khanh liền lạnh giọng mà ra: “700 ngàn tỷ”

 

Sau khi anh ta giơ thẻ bài lên, không ít người trẻ tuổi lập tức trầm mặc, do dự một chút nhưng không có hành động gì.

 

Trịnh Tuấn Khanh vừa mới bị Diệp Phi hố một phen nên trong lòng vẫn ngập tràn tức giận, lúc này nếu như còn trả giá với anh ta thì đúng là tìm chết.

 

Bởi vậy không ít người cảm thấy đáng tiếc, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ, so với được một ngọn núi thì giữ được mạng quèn này vẫn quan trọng hơn.

Đọc truyện chữ Full