Chương 932:
Chính là nhóm người Giang Hoành Độ.
Diệp Phi đậu xe ở ven đường, nói thân phận với cấp dưới tinh nhuệ của Giang Thị, sau đó đi thẳng đến du thuyền trước mắt.
Chỉ là lúc Diệp Phi không ngừng nhảy qua các chướng ngại vật định lên thuyền thì bỗng ánh mắt xẹt qua một cái bóng sáng, hình như là do kính phản xạ lại.
Nhưng lại không hề có cảm giác nguy hiểm.
Diệp Phi tưởng là do mặt sông phản xạ lại ánh đèn nên không để ý đến, sau khi nhảy lên mấy cái thì anh đã trèo lên boong tàu.
“Chú em Diệp, cậu đến rồi à?”
Giang Hoành Độ ra đón, trên mặt có hơi lo lắng: “Chuyện có sự thay đổi, ban đầu chúng tôi chỉ cho rằng cô đường bị thương nên hôn mê, nhưng mà sau khi kiểm tra thì nhận ra là cô ấy bị trúng độc nên không tỉnh lại”
“Hơn nữa độc tính phát tác chậm, bây giờ mặt cô ấy đã tím tái, chảy cả máu mũi”
“Mặc dù độc không mạnh như là Miêu Phượng Hoàng, nhưng mà nhìn cũng có vẻ rất rắc rối”
Hắn nhanh chóng báo cáo tình hình với Diệp Phi: “Tôi còn đang định cho cô ấy uống một viên Thất tinh tục mệnh đan đó…
“Đừng cho vội!”
Nghe tin Đường Kỳ Kỳ trúng độc, trong phòng Diệp Phi nhảy dựng lên, bước một bước về phía trước, ngồi bên cạnh Đường Kỳ Kỳ.
Mấy nhân viên y tá đứng lui sang một bên.
Diệp Phi tự tay bắt mạch cho Đường Kỳ Kỳ, rất nhanh đã nhận ra độc mà cô ấy trúng cũng giống với độc mà cả nhà Lý Đại Dũng đã trúng trước đó.
Diệp Phi biết mục đích của Lăng Thiên Thủy, không dám ra tay giết Đường Kỳ Kỳ, lại không cam lòng thả cô ấy nên là khiến cô ấy trúng độc để kích thích mình.
Chỉ là đối với một người có thể giải độc như Diệp Phi thì điều này không có ý nghĩa gì.
Anh vô thức sờ lấy châm bạc trên người, lại nhận ra mình đã thay quần áo, mặc đồng phục của sĩ quan, nhân viên y tế ở đây cũng không có châm bạc.
Vì vậy Diệp Phi đành phải dùng đến chút Bạch Mang cuối cùng.
Một luồng Bạch Mang đi vào trong người, Đường Kỳ Kỳ giật mình một cái sau đó phun ra một ngụm máu đen.
Màu đen trên mặt biến mất, máu bầm tan đi, hơi thở cũng trở nên đều đặn, sau đó cô từ từ mở mắt.
Diệp Phi vội vàng gọi nhỏ: “Kỳ, em không sao chứ?”
“Anh rể” Đầu tiên là Đường Kỳ Kỳ sửng sốt, sau đó mừng như điên: “Anh không sao? Anh không sao đúng không?”
Trong trí nhớ của cô, Diệp Phi máu me đầy người…
“Anh không sao, anh không sao.”
Diệp Phi khẽ cười: “Em cũng không sao!”
“Anh rểt”
Đường Kỳ Kỳ kìm lòng không được ôm chặt lấy Diệp Phi: “Anh rể, xin lỗi, là em vô dụng suýt nữa hại chết anh”
Nghĩ đến lúc Diệp Phi đối đầu chiến đấu với Miyamoto Saburo, bản thân mình đã kêu la thảm thiết khiến Diệp Phi phân tâm, trong lòng Đường Kỳ Kỳ rất áy náy.
“Không trách em, là bởi vì kẻ thù quá đáng”
Bị Đường Kỳ Kỳ ôm chầm lấy như vậy, Diệp Phi có hơi luống cuống, người đẹp trong lòng mềm mại ấm áp, ôm cũng không được mà đẩy ra cũng không xong.
“Anh rể, cảm ơn anh”
Đường Kỳ Kỳ bất chấp tất cả, ôm Diệp Phi càng chặt hơn, còn cọ cọ mặt vào người Diệp Phi.
Diệp Phi cười cười: “Phải nói là anh đã gây rắc rối cho em”
“Bẹp!” Thấy vết thương trên vai của Diệp Phi, Đường Kỳ Kỳ không kiềm được sát cái miệng nhỏ lại, không để ý đến vết máu hôn lên một cái.
Diệp Phi cảm thấy ấm ấm, vô thức tránh đi một chút.
Đường Kỳ Kỳ là không chú ý đến, nhẹ nhàng quan tâm: “Còn đau không?”
Giang Hoành Độ thấy thế cười cười, phất tay dẫn mọi người rời khỏi du thuyền, đứng ở bên cạnh canh chừng, Diệp Phi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, cảm nhận được cơ thể ấm áp, đặc biệt là chỗ xẻ của sườn xám, trong lòng anh bỗng nóng lên: “Đi về nhà trước.”