Chương 937:
Trịnh Tuấn Khanh cười cười không nói gì thêm, lấy điện thoại đang rung lên đi vào một góc.
Sau đó, sắc mặt anh ta âm trầm lạ thường.
“Làm sao vậy?”
Trịnh Thịnh Trang dẫn theo mấy người bạn nhanh chóng đi ảy ra chuyện gì “Một việc nhỏ thôi: Trịnh Tuấn Khanh cất điện thoại, bóp ly rượu cười lạnh ra tiếng: “Thằng khốn Diệp Phi này thật đúng là mạng lớn, ám sát liên hoàn như thế mà vẫn không lấy được mạng anh ta”
“Diệp Phi?”
Bên cạnh Trịnh Thịnh Trang có một người phụ nữ kiều diễm cười nói: “Chính là người không biết trời cao đất dày đối nghịch với cậu Trịnh ở bệnh viện Xích Cước sao?”
“Không sai, chính là thằng khốn đó.”
Nghe thấy Diệp Phi, trong mắt Trịnh Thịnh Trang cũng hiện lên một tia oán độc: “Thằng nhóc này đúng là khó đối phó, không chỉ gian xảo mà còn có Chu Trường Sinh chống lưng”
“Cho nên nếu chúng ta muốn đối phó với anh ta thì nhất định phải bàn bạc kỹ hơn”
Khi cô ta trúng độc chỉ còn hơi thở thoi thóp, lúc đó sinh ra cảm giác sợ sệt Diệp Phi, nhưng sau khi được Miyamoto chữa khỏi, cô ta lại quên mất vết sẹo, cũng quên đau đớn lúc trước.
Oán hận lại một lần nữa lấp đầy trái tim cô ta.
“Tôi không quan tâm anh ta có ai chống lưng”
Giọng nói Trịnh Tuấn Khanh trầm xuống: “Khiến em trả thêm 35000 tỷ, mất đi quyền sở hữu núi Vân Đỉnh, khiến chị trúng độc, còn phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Tống nữa, em tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta”
“Không giãm anh ta xuống, vậy em nào có mặt mũi về Long Đô nữa? Mấy người Uông Kiều Sở và Nguyên Như Họa không cười chết em mới là lạ”
“Hơn nữa anh ta là bác sĩ, chỉ biết khám bệnh, chơi chút thủ đoạn nhỏ mà thôi”
“Chị cảm thấy Chu Trường Sinh sẽ vì một người sắp chết mà liều mạng với nhà họ Trịnh chúng ta sao?”
“Nếu như chẳng phân biệt nặng nhẹ như thế, vậy Chu thị cũng sẽ không trở thành một trong năm gia tộc lớn”
Dáng vẻ của anh ta giống như đã cực kỳ hiểu rõ, chị gái kiêng kị Chu Trường Sinh chống lưng cho Diệp Phi, nhưng anh ta lại không sợ, anh ta nhận định Chu Trường Sinh sẽ không làm quá nhiều cho Diệp Phi.
“Cậu Trịnh nói đúng đấy, sợ cái beep”
Một thanh niên tóc húi cua nói phụ họa: “Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình, cô Trịnh, cậu Trịnh, hai người giao nó cho tôi đi, ngày mai tôi sẽ giết chết nó.”
Gã giơ giơ điện thoại lên: “Tôi có không ít anh em ở Nam Lăng”
Người phụ nữ kiều diễm cũng cười mở miệng: “Nếu không thì để tôi gọi điện thoại nói vệ sĩ bắt cậu ta đến đây nhé?”
Hai người đến từ Long Đô đã hoàn toàn chướng mắt Diệp Phi, nghĩ rằng chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết mọi chuyện, cần gì phải bận tâm trước sau.
“Cảm ơn cô Tô, nhưng việc này vẫn nên để tự chúng tôi làm, dù sao chính tay đâm chết kẻ thù mới có cảm giác thành tựu: Trịnh Thịnh Trang nheo mắt, sau đó nhìn Trịnh Tuấn Khanh: “Được, chị cũng ủng hộ em giãm chết hắn, mặc kệ có hậu quả gì, chúng ta cùng gánh”
“Sẽ không có hậu quả gì đâu”
Trịnh Tuấn Khanh cười ha hả: “Điểm khác biệt lớn nhất giữa em và Diệp Phi đó chính là em có thể giết cậu ta một nghìn lần, nhưng cậu ta lại không dám giết em một lần”
“Em động đến cậu ta, nếu thất bại cũng chỉ chết vài người, mất đi một chút lợi ích thị “Nếu đêm nay thất bại, vậy ngày mai lại tiếp tục ra tay, không chết thì không dừng lại”
“Nhưng nếu cậu ta dám động đến em, vậy không chỉ cậu †a gặp xui xẻo, mà những người bên cạnh và cả nhà cậu ta cũng sẽ xui xẻo”
“Thế giới này không bình đẳng như vậy đấy”
Anh ta rất tự tin: “Kết cục khi cậu ta đối đầu với em, đó là chết sớm hoặc là chết muộn…”
“Nói rất đúng, kẻ yếu chính là căn nguyên của mọi tội lỗi, tôi ghét nhất những kẻ đó, rõ ràng không chút sức mạnh nào, nhưng lại giả vờ như mạnh mẽ, cóc mà muốn ăn thịt thiên nga…”
Người phụ nữ kiều diễm chen chân vào: “Người như vậy mà không giẫm chết, để lại khiến người ta chướng mắt làm gì?
“Rầm!”
Đúng lúc này, một tiếng vang trầm đục đột ngột vang lên, tiếng nói chuyện hoàn toàn dừng lại.
Diệp Phi một mình đi vào.