TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 946

Chương 946:

Trịnh Thịnh Trang nôn nóng để cho Trịnh Càn Khôn nghĩ cách: “Lại nói, không mau chóng nghĩ cách, cháu lo nhà họ Chu sẽ nhân cơ hội này bỏ đá xuống giếng”

Nghĩ tới Trịnh Tuấn Khanh bị đâm thủng hai bàn tay, Trịnh Tư Nguyệt bị đập đến chảy máu đầu, Trịnh Thịnh Trang kìm không được lo lăng và nỗi uất hận đối với Diệp Phi.

“Giải quyết?” Trịnh Càn Khôn lại càng tức giận: “Nếu có thể giải quyết thì tao đã đi giải quyết rồi, gọi đến bảy tám cuộc điện thoại, một người cũng không nhờ được. Nghe tới Diệp Đường thì ai cũng nói cho có lệ, mà Diệp Đường lại giống như một cái thùng sắt kín mít, không lọt ra tiếng gió thì làm sao mà tao giải quyết? Tất cả là tại lũ phế vật chúng mày, không bắt được chiến quả của Nam Lăng, lại còn dây vào một cái tai hoạ như thế, hơn nữa còn làm cho người ta tóm được một đống nhược điểm!”

Ông ta liên tục mắng chửi Trịnh Thịnh Trang, Lăng Thiên Thuỷ là chuyện nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, nếu làm không tốt thì hai đứa cháu của ông ta có khi thực sự không ra được.

Hiện tại các loại quan hệ đã không thể nhờ được, xem chừng bây giờ chỉ có thể tìm ông cụ xin giúp mà thôi.

Có ông cụ ra mặt việc này ắt hẳn có thể giải quyết. Nhưng như vậy thì từ nay về sau bản thân lập tức có vẻ không có năng lực, địa vị chỉ sợ sẽ nhanh chóng giảm xuống. Việc này khiến cho Trịnh Càn Khôn vô cùng bực bội.

“Ngài Trịnh, thực ra còn có thể tìm tới một người nữa”

Phó cục trưởng Viên vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ đột nhiên nói: “Có ông ta ra mặt, Diệp đường chắc hẳn sẽ cho ông †a ít mặt mũi”

Trịnh Càn Khôn trầm giọng nói: “Ai?”

“Nhà họ Tống, Tống Vạn Tam”

Phó cục Viên thấp giọng nói: “Ông ta quyên góp cho Diệp Đường không ít tiền, hơn nữa còn có giao tình với Mặc Thiên Hùng…”

Mắt Trịnh Càn Khôn sáng rực lên.

Trịnh Thịnh Trang do dự một lúc nói: “Quan hệ của chúng †a và nhà họ Tống có chút căng thẳng, hiện tại tìm bọn họ nhờ vả, Tống Vạn Tam có thể sẽ…”

Lúc trước nhà họ Trịnh nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vẫn là cô ta qua nói, bây giờ phải quay ngược lại nhờ vả, cô ta không khỏi có chút hụt hãng.

Trịnh Càn Khôn vung tay nói: “Mặc kệ ông ta ra thái độ thế nào, chỉ cần có hy vọng thì nhất định phải thử” Với ông ta mà nói, bỏ chút mặt mũi cũng còn hơn là bị ông cụ coi thường.

Một giờ sau, Trịnh Càn Khôn xuất hiện trước cửa nhà họ Tống, trên mặt không có sự kiêu căng ngày xưa mà thay vào đó là khiêm tốn và kiên nhẫn.

Tống Vạn Tam cũng không ra vẻ tự cao tự đại, nhận được thông báo thì lập tức chống quải trượng đi ra ngồi đối diện với Trịnh Càn Khôn, tươi cười đầy mặt: “Ngài Trịnh thứ lỗi, tôi vừa mới ngủ dậy, không có tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi”

Ông ta hô lớn: “Hồng Nhan, pha trà”

Tống Hồng Nhan mau chóng bưng một bình trà tới.

“Cụ Tống khách khí rồi, mọi người đều là bạn bè, không cần phải khách sáo như vậy. Hôm nay tôi đến dây là có hai việc. Một là vì xin lỗi chuyện Trịnh Tuấn Khanh trước kia nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kia, thằng bé không nên nhân lúc nhà họ Tống gặp nạn mà làm thế”

Trịnh Càn Khôn ra vẻ hận sắt không thành thép mà mắng: “Tôi đã nghiêm túc trừng phạt thằng bé, còn đánh nó, bữa nào tôi sẽ để nó tự mình tới cửa tạ tội”

“Việc nhỏ, việc nhỏ” Tống Vạn Tam cười ha ha nói: “Cái trại nuôi heo ba một ngàn tỷ kia tôi quên rồi, mọi chuyện đã qua còn nhắc lại làm gì”

Trịnh càn khôn sửng sốt, vụ gì đây”

Tống Vạn Tam cười lớn nói: “Lúc trước cậu muốn làm quan, muốn có thành tích, tôi cũng giúp đỡ cậu một phen, giúp cậu lập một cái trại nuôi heo ở chỗ cậu. Cho rằng bỏ mấy chục tỷ thì có thể mua lại, kết quả cậu lại lấy của tôi một ngàn tỷ. Lúc ấy tôi cũng thực sự tức giận, nhưng nhiều năm vậy rồi, tôi cũng sớm nguôi ngoai, coi đó thành một câu chuyện cười thôi”

Ông đặt nước trà trước mặt Trịnh Càn Khôn nói: “Uông đi, Tây Hồ Long Tỉnh đấy”

Trịnh Càn Khôn giật giật khóe miệng: “Cụ Tống, tôi đang nói đến việc Trịnh Tuấn Khanh ép buộc Tống Hồng Nhan cơ mài! Chuyện đó tôi thực xin lỗi”

“Xin lỗi gì hả?” Tống Vạn Tam lại vung tay lên: “Một tòa Khách sạn Hoàng Đình thôi, chỉ cần không làm tổn thương tình hữu nghị giữa hai chúng ta là được, cậu thích thì cứ lấy đi”

Trịnh Càn Khôn mí mắt giật giật, theo bản năng quay qua nhìn Tống Hồng Nhan.

Đọc truyện chữ Full