TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 955

Chương 955:

Liễu Nguyệt Linh nói xong trực tiếp lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho người phụ nữ trung niên: “Chuyện này đến đây là xong”

Người phụ nữ trung niên vô cùng vui vẻ: “Cảm ơn ông chủ, cảm ơn bà chủ”

“Anh Diệp, chị Thẩm…” Liễu Nguyệt Linh xoay người trách móc Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm: “Ngọc thạch này thật sự là đã được bà chị này mua ở đây, chiều này chính em tận mắt nhìn thấy chị này bỏ tiền ra mua”

“Hai người không cẩn thận đụng vỡ đồ người ta, có tiền thì bồi thường, không có tiền thì thái độ tốt một chút thì có thể chậm rãi bồi thường”

Trong mắt bà ta hiện lên vẻ ghét bỏ: “Đã như vậy rồi còn muốn chơi xấu, thật không tốt, việc này cho thấy các người không có tố chất còn rất vô lại”

“Em dâu, Ngọc Quan Âm này không phải do tôi làm vị Diệp Vô Cửu có chút gấp gáp: “Em không thể đưa bà ta † “Đối với hai người 105 triệu đó rất lớn nhưng đối với tôi đó chỉ là bữa ăn sáng”

Liễu Nguyệt Linh không kiên nhãn mở miệng: “Cũng coi như là tôi thay Lý Đại Dũng chiêu đãi hai người, chuyện này đến đây là ngừng, đừng có lại giở trò này nữa”

“Hơn nữa, 1 tỷ 50 triệu này không phải do mấy người trả, mấy người không cần nhiều lời đâu”

Nói xong bà ta nhìn về phía Diệp Phi: “Diệp Phi, cậu cũng vậy, kêu cậu kiếm việc đàng hoàng mà làm thì không nghe, luôn thích làm mấy chuyện không ra gì lại còn muốn trèo cao, hiện tại thế nào?”

“Đến 105 triệu cũng không bỏ ra được”

“Chu Tĩnh Nhi có thể dùng biệt thự Phi Long bao nuôi cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không lấy tiền ủng hộ cậu”

“Mọi thứ mình muốn đều phải dựa vào chính mình”

“Tôi cũng sẽ không giống chú Dũng của cậu chăm sóc cho cậu, tự cậu không biết cố gắng thì đợi cút khỏi Nam Lăng bán trà thảo mộc đi”

Kể từ khi Lý Mạt Mạt thấy có người đẹp chở Diệp Phi ra vào biệt thự Phi Long, Liễu Nguyệt Linh lại tin tưởng rằng Diệp Phi là trai bao ăn bám mới được dọn vào đó ở.

Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm còn muốn nói gì nữa nhưng bị Diệp Phi nhẹ nhàng phất tay ngăn lại.

“Diệp Phi, buổi sáng ngày mai lúc chín giờ, đưa bố mẹ cậu đến nhà hàng Tây Hồ số một uống trà”

Liễu Nguyệt Linh cũng nói nhảm với Diệp Phi: “Đến lúc đó có một phần cam kết từ bỏ cần cậu ký”

Chín giờ ngày hôm sau, Diệp Phi đưa bố mẹ đúng giờ có mặt tại nhà hàng Tây Hồ số 1.

Đây là một nơi để uống trà tán gẫu nói chuyện nên mỗi buổi sáng đều nườm nượp người đến người đi, đông đúc không gì sánh được.

Diệp Phi và bố mẹ vốn định đến nhà tang lễ tiễn Lý Đại Dũng một đoạn đường, nhưng mà người nhà của Lý Đại Dũng lại hẹn cả nhà họ ở đây, Diệp Phi không thể làm gì khác hơn là đến đây.

Đi đến lầu ba, Diệp Phi báo tên của mình với nhân viên phục vụ, nhanh chóng đi đến phòng bao xa hoa cuối cùng.

Diệp Phi đẩy cửa bước vào, thấy nhóm người Liễu Nguyệt Linh đang trò chuyện vui vẻ, ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, ngập tràn hơi thở của kẻ nhiều tiền.

Ông chủ Hành của cửa hàng ngọc thạch Long Phượng cũng ở đây, ngồi bên cạnh Liễu Nguyệt Linh nói chuyện rôm rả, thỉnh thoảng vỗ vỗ bắp đùi của Liễu Nguyệt Linh, có vẻ rất thân mật.

Lý Mạt Mạt thì ngồi cạnh mẹ mình uống trà.

Mắt cô ấy có hơi đỏ, vết thương ở cổ vẫn chưa khỏi hẳn, đeo một chiếc khăn che đi, nhìn có thể nhận ra là vãn đang rất đau lòng vì cái chết của Lý Đại Dũng.

Nguyên nhân cái chết của Lý Đại Dũng đã giải quyết xong, Miyamoto Saburo đột nhập vào nhà cướp tài sản, Lý Đại Dũng vì bảo vệ người nhà nên đã mạnh mẽ phản kháng, kết quả liều chết cùng nhau.

Sở cảnh sát đã tặng cho nhà họ Lý phần thưởng 3.5 tỷ, xem như là cho Lý Đại Dũng một kết thúc có hậu.

“Anh Diệp, chị Thẩm, mọi người đến rồi sao?”

Thấy một nhà ba người xuất hiện, Liễu Nguyệt Linh ngẩng đầu nở một nụ cười: “Ngồi đi, ngồi đi”

Diệp Phi đỡ bố mẹ mình ngồi xuống gần cửa.

Lý Mạt Mạt liếc mắt nhìn Diệp Phi, gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lại cúi đầu uống nước trà.

“Em dâu, hôm nay không đến nhà tang lễ sao?”

Thấy mọi người liên tục cười nói, mí mắt Diệp Vô Cửu giật giật, ông nhìn Liễu Nguyệt Linh hỏi: “Không phải hôm nay đưa tiễn Đại Dũng sao?”

“Năm giờ sáng nay tôi đã cho người hỏa thiêu rồi”

Liễu Nguyệt Linh không hề ái ngại gì cả: “Cần đưa đi trước khi trời sáng, vậy thì hôm nay lại là một ngày mới rồi”

Đọc truyện chữ Full