TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1020

Chương 1020:

“Được rồi, anh nói là Mộ Dung Tam Thiên cái gì cũng không chịu khai?”

Diệp Phi vừa đi vào phòng khách vừa nới vời Hoàng Tam Trọng: “Đến nước này mà ông ta còn ngoan cố như vậy sao?”

Sau khi Mộ Dung Tam Thiên bị bắt, Diệp Phi lại sắp xếp lại Chấp Pháp đường, còn để cho Hoàng Tam Trọng làm phụ tá, thay mình xử lý công việc hàng ngày.

“Anh Phàm, lão già này có lế là biết mình không thể chết già nên chỉ nhắm hai mắt lại không nói.”

Hoàng Tam Trọng nhìn Diệp Phi than thở: “Rất nhiều thủ đoạn của Chấp Pháp đường đều do ông ta nghĩ ra, vậy nên tra tấn ông ta cũng không có tác dụng”

“Hai ngày này em đã chiến đấu bốn mươi tiếng, trừ việc âm ở thì ông ta không nói một câu nào”

Vẻ mặt anh ta bất đắc dĩ: “Đáng tiếc là Miêu Phong Lang đã về núi Thập Vạn, nếu không… Chỉ một con cổ trùng là đã có thể khiến Mộ Dung Tam Thiên kêu cha gọi mẹ”

“Tuy là đạo đức của Mộ Dung Tam Thiên không được tốt, nhưng mà thân thủ và tâm lý thì thuộc hạng nhất”

Vương Đông Sơn nói thêm: “Muốn moi được gì đó từ miệng của ông ta thì không phải là chuyện đơn giản”

“Đúng vậy”

Tiết Như Ý cũng nhẹ nhàng gật đầu: “Anh phàm, anh trực tiếp xử lý Mộ Dung Tam Thiên là được, còn muốn moi thứ gì từ miệng ông ta chứ?”

“Anh muốn biết chuyện gì từ miệng ông ta?”

Cô tỏ vẻ khó hiểu.

Vẻ mặt Diệp Phi bình tĩnh trả lời: “Mộ Dung Tam Thiên đã làm nguyên lão của Chấp Pháp đường nhiều năm, với cách làm việc của ông ta chắc chắn là đã làm không ít việc trái lương tâm pháp luật.”

“Nếu đào ra được hết những chuyện này, đầu tiên là chúng †a có thể giết gà dọa khi, uy hiếp được trên dưới liên đoàn võ thuật”

“Hai là nếu như nắm được nhược điểm của những người này có thể khiến cho bọn họ không dám tái phạm, cần thận với hành động của bản thân, ít nhất là không dám chống lại tôi: Diệp Phi cười: “Tất nhiên là còn có một mục đích khác, Mộ Dung Tam Thiên có bao nhiêu tiền chứ, tôi muốn cướp của nhà giàu…”

Vương Đông Sơn và Hoàng Thiên Kiều nghe thấy Diệp Phi nói vậy thì cười ầm lên, chỉ là trong lòng càng kính nể Diệp Phi hơn, mỗi lần làm gì thì đều một đao thấy máu.

Trong lúc nói chuyện, cả nhóm người đi xuống tầng hầm, nói là tầng hầm nhưng mà rộng đến mấy trăm mét vuông, trừ việc không khí có hơi nặng nề thì trang trí và kiến trúc không có gì đặc biệt.

Trong lúc đi đến phòng giam Mộ Dung Tam Thiên, Diệp Phi liếc nhìn Cung Tố Cầm, so với vẻ cao hơn người khác một bậc vài ngày trước đó, bây giờ cô ta giống như một con thỏ trắng đang hoảng sợ.

Bị cổ trùng cắn xé hai lần, lại còn là nhân chứng của trận đánh núi Ngô Đồng, cho dù là thân thể hay là tinh thần thì cũng đều sụp đổ.

“Diệp Phi, hội trưởng Diệp, Diệp Tả Sử, xin anh, tha cho tôi…

Thấy Diệp Phi, Cung Tố Cầm đầu tiên là hoảng sợ lùi lại, sau đó lại lao đến la lớn: “Chỉ cần anh buông tha cho tôi, muốn tôi làm gì cũng được, chuyện gì tôi cũng đồng ý”

Diệp Phi cười không nói gì, cũng không liếc mắt nhìn cô ta.

Hoàng Tam Trọng cho người đẩy Cung Tố Cầm lại.

Rất nhanh, Diệp Phi đứng trước mặt Mộ Dung Tam Thiên, người đứng đầu quyền uy của Chấp Pháp đường bây giờ đã biến thành một tù nhân tiều tụy tái nhợt.

Diệp Phi bước lên một bước: “Trưởng lão Mộ Dung, chào buổi sáng”

“Diệp Phi, đừng nhiều lời, tao biết mày muốn hỏi cái gì, muốn tao nói cho mày biết á, đừng có mơ”

Mắt Mộ Dung Tam Thiên chưa từng nâng lên: “Cho dù tao có chết cũng không nói cho mày nửa câu có tác dụng”

Đọc truyện chữ Full