TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1086

Chương 1086:

Vương Thi Viện tức giận hét lên: “Rồi các người sẽ phải hối hận”

Tên đầu trọc thẳng tay tát mạnh vào mặt Vương Thi Viện: “Mày nghĩ ông đây không biết Võ Minh?”

“Anh Hàn tới chỗ này làm khách, thành viên Võ Minh cái rắm ấy”

Tên đầu trọc kia bày ra vẻ mặt hung hăng, lớn lối nói: “Đánh, đánh đến khi nào bọn này suýt chết mới thôi. Đúng là bọn có mắt chỉ để trưng, dám tìm Mị Nương gây phiền toái.”

Tên đầu trọc vừa dứt lời, mười mấy tên vệ sĩ dữ tợn xuống †ay càng thêm tàn nhẫn, họ dùng chân đá mệt rồi lại chuyển sang côn.

Vương Thi Viện bị tát mấy cái, gương mặt đẹp sưng vù lên, quần áo cũng trở nên xộc xệch, rách tơi tả. Chỗ rách lộ ra cảnh xuân phơi phới, khiến người nhìn phát thèm.

May mắn thay, chiếc điện thoại trong tay cô ta vẫn chưa bị phá hư.

Mấy tên vệ sĩ nhìn cô ta, miệng khẽ nhếch lên thành một đường, khuôn mặt chúng trông méo mó đến ghê tởm, cả đám tươi cười lôi kéo Vương Thi Viện.

Hoàng Tam Trọng cố dùng chút sức lực của mình để đẩy ba tên vệ sĩ ra, nhào đến che chắn cơ thể Vương Thi Viện.

“Nếu đám các người vẫn không chịu dừng tay, các người sẽ phải hối hận”

Tiếng thét ngập tràn sự giận dữ và uất hận vang lên, giống như một người yếu ớt bị dồn vào thế đường cùng.

Vương Thi Viện nhân cơ hội này thét lên, cô ta cố gắng hét thật to để Diệp Phi có thể nghe thấy…

Tên đầu trọc há miệng cười to, dữ tợn nói: “Trần Tiểu Báo.

†ao đây sống nhiều năm trên giang hồ như vậy, chưa từng biết hai chữ hối hận viết như thế nào”

Dứt lời, anh ta lập tức vơ lấy một bình rượu rồi nện thẳng vào đầu Hoàng Tam Trọng.

Tiếp đến, một dòng máu tươi trào ra.

Đám Hoàng Tam Trọng bị đánh bại rất nhanh.

Vương Thi Viện cũng bị mấy tên bảo vệ ngoặt tay lại đè xuống bàn, quần áo rách tả tơi lộ ra da thịt khiến biết bao tên súc sinh phải thèm khát.

“Nói, thân phận thật của chúng mày là gì?”

Tên đầu trọc cơ bắp tự xưng là Trần Tiểu Báo đạp Hoàng Tam Trọng, nhe răng cười: “Chúng mày hỏi thăm Mị Nương làm gì?”

“Bọn tao là người của Võ Minh”

Hoàng Tam Trọng nổi giận gào lên: “Bọn tao muốn tìm bà ta hỏi thăm ít chuyện”

“Bộp!”

Tên đầu trọc cơ bắp lại đạp Hoàng Tam Trọng thêm một cái: “Già mồm à? Vẫn còn già mồm cơ đấy? Người của Võ Minh tao không biết một nghìn cũng biết tám trăm”

“Chưa kể người Võ Minh làm gì có gan thái độ láo nháo nói thế về Mị Nương được, lại còn muốn gặp một lần”

“Đệ tử Võ Minh ai ai cũng biết Mị Nương và tổng giám đốc Hàn là quan hệ vào sinh ra tử”

“Tao cho chúng mày cơ hội cuối cùng, nếu không nói thật thân phận và mục đích của chúng mày thì tao sẽ rạch mặt con đàn bà kia”

“Sau đó chặt tay chân chúng mày ném hết ra ngoài”

Anh ta cười nguy hiểm bước về phía Vương Thi Viện, ánh mắt không rời khỏi eo cô ta, nụ cười dần thiếu đạo đức.

Hoàng Tam Trọng giận mà không làm được gì: “Mày dám động vào cô ấy, tao nhất định sẽ làm mày hối hận”

Lời vừa buông, anh ta lại ăn thêm một trận no đòn.

Tên đầu trọc cơ bắp tháo thắt lưng: “Người đàn bà này, dáng đẹp, chân dài, đúng gu tao đây.”

“Cút, cút đị!”

Vương Thi Viện cố gắng vẫy vùng: “Lũ chúng mày coi trời bằng vung, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì đâu”

Tên đầu trọc cơ bắp vươn tay muốn xé rách quần tất của Vương Thi Viện: “Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng, chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu…”

“Rầm!”

Giữa lúc hơn chục tên bảo vệ đang cười ầm lên thì cánh cửa phòng đột nhiên bị đạp tung ra.

Sau đó một bóng người từ bên ngoài xông vào.

“Bộp bộp bộp!”

Đọc truyện chữ Full