Chương 1108:
Diệp Phi bắt tay với anh ta, cười nói: “Hôm khai trương anh nhớ đến ủng hộ quán chúng tôi nhé”
Tiết Vô Danh gật đầu: “Chắc chắn rồi”
Diệp Phi vẫy tay chào tạm biệt anh ta, cầm mấy chục chai trà thảo mộc về quán.
Nhìn bóng lưng của Diệp Phi, ông chủ béo đưa điếu thuốc lên miệng. Trên mặt anh ta hiện lên một vẻ ôn hòa, đang định đánh giá con người Diệp Phi rất thú vị thì đột nhiên hai mắt anh ta híp lại.
Ánh mắt ôanh ta nhìn chằm chằm vào một người phụ nữ mặc váy dài đang ở cách đó không xa.
Người phụ nữ đó đeo một cây đàn guitar trên lưng, đầu cài một bông hoa đại, trong tay là một chiếc máy ảnh SLR. Cô gái đó đắm mình dưới ánh nắng, vỗ trái vỗ phải.
Cảnh tượng đó rất bình dị, khiến người ta thấy rất thoải mái.
Tiết Vô Danh tự lẩm bẩm một mình: “Gương mặt xạ lạ, mùi vị quen thuộc…”
“Tích Mặc, cảm ơn cô”
Lúc Diệp Phi về, cửa hàng đang được dọn dẹp. Anh phát trà thảo mộc cho mấy chục công nhân trang trí, sau đó đưa một chai cho Trần Tích Mặc, cười nói: “Mấy hôm nay đã vất vả cho cô rồi”
Không có sự trợ giúp đắc lực của Trần Tích Mặc, quán trà thảo mộc này sẽ không được hoàn thành nhanh chóng như vậy. Diệp Phi cũng rất vui khi thấy bố mẹ anh được vui vẻ thanh thản.
“Anh biết tôi đã vất vả là được rồi. Trưa nay không phải anh cũng nên mời tôi một bữa sao?”
Trần Tích Mặc vừa lau dòng chữ “Quán trà thảo mộc Thái Bà” vừa nhìn sang tòa cao ốc của Thẩm Thị bên phía đối diện: “Hầu hạ tôi cho tốt, tôi sẽ tìm một công ty cho anh”
Cô ta ngẩng cổ lên nói: “Để khiến quán trà này của anh khai trương một cách rầm rộ”
“Mời cô một bữa cơm là chuyện nên làm mà”
Mặc dù Diệp Phi biết Trần Tích Mặc đang giận dỗi Thẩm Tư Thành, nhưng dù sao cô ta cũng đã bận rộn mấy ngày liền.
Anh nói: “Cô muốn ăn gì cứ việc nói, tôi sẽ đưa cô đi”
“Ting”
Trần Tích Mặc đang định đáp lời thì điện thoại rung lên, cô †a cầm lên nghe, một lúc sau mới cười nói: “Diệp Phi, vận khí của anh tốt thật đấy. Trước tiên anh không phải chủ trì bữa cơm này nữa”
“Anh đến nhà hàng Hoàng Đình với tôi, mẹ tôi muốn gặp anh”
Cô ta cười rất tươi: “Lần trước anh đã chỉ ra dạ dày bà ấy có vấn đề để bà ấy kịp thời phát hiện ra bệnh, bà ấy muốn cảm ơn anh”
Nhớ đến dáng vẻ cao cao tại thượng của Trần Thần Hi, Diệp Phi lại thấy đau đầu một cách khó hiểu.
Nhưng anh vẫn quyết định đi cùng Trần Tích Mặc, xem xem bệnh tình của bà ta thế nào rồi, cũng coi như là báo ơn Trần Tích Mặc.
Diệp Phi cởi mũ bảo hiểm trên đầu ra, dặn dò Hàn Kiếm Phong và mấy người kia vài câu, sau đó cùng Trần Tích Mặc ra ngoài.
Vào lúc mười hai giờ trưa, Diệp Phi và Trân Tích Mặc xuất hiện trong nhà hàng Hoàng Đình.
Nơi này cách trung tâm thành phố mười kilomet, nằm ở ngọn núi Bạch Liên của Thiên Thành, về phía tây có một ngôi chùa lớn và được xây dựng theo mô hình cung đình. Chạm trổ rồng phượng, tông màu vàng kim óng ánh, trang trí theo phong cách cung đình khiến người xem như được trở về thời xa xưa.
Lịch sử hoàng gia huyền ảo như mơ, rực rỡ như tranh vẽ lại giống như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được.
Người quản lý, đầu bếp và thậm chí cả nhân viên phục vụ đều là những đầu bếp, bác sĩ và chuyên gia dinh dưỡng được cấp phép.
Không những thế, còn có Sư phụ Cung cũng chính là hậu duệ của đầu bếp hoàng gia tiếng tăm lừng lẫy trấn giữ ở nơi này. Sư phụ Cung là một bậc thầy về cả hai phương diện y học và nấu ăn, đã hơn một lần làm tiệc chiêu đãi nhà nước và ngày nào ông ta cũng sẽ nấu một món ngẫu nhiên cho khách hàng nên nhà hàng trở nên vô cùng cao cấp.
Trong đại sảnh Hoàng Đình được trải thảm đỏ, đặc biệt hai bên chiếc thảm đỏ có mười gian đình nghỉ mát nhỏ được làm bằng gỗ là nơi ăn uống.
Ngồi ở bên trong, như thể đang chờ các đại thần của hoàng đế cùng nhau tụ tập.
“Tổng giám đốc Trần ở đình Hạnh Hoa”
Sau khi Trần Tích Mặc báo với người phục vụ về Trần Thần Hi, lập tức có một cô gái xinh xắn ăn mặc theo phong cách cung nữ dẫn hai người đến một gian đình nghỉ mát.