Chương 1133:
“Soạt” Diệp Phi đỡ cây dao của đối phương rồi nhét Đường Nhược Tuyết vào dưới tủ bát, sau đó nắm lấy cây dao gọt trái cây lên.
Mới vừa rồi anh thật sự say đắm Đường Nhược Tuyết, nhưng đột nhiên linh hồn chấn động làm anh cảm nhận được có người đang ở bên ngoài nhìn mình chằm chằm.
Hơn nữa đối phương còn âm thầm đến gần anh.
Cảm giác này vô cùng vi diệu đến mức không nói rõ được, nhưng đối với Diệp Phi mà nói nó đã thật sự tồn tại.
“Vút” Sát thủ phản ứng cực nhanh, nhìn thấy Diệp Phi đề phòng, biết mình khó có kết cục tốt vì vậy ngón tay liên tục bắn ra mấy cây kim châm.
Diệp Phi trở tay dùng dao trái cây chém rơi mấy kim châm.
“Thẩm Hồng Tụ?”
Diệp Phi vô thức hô nhỏ, đây là kim châm của Thẩm Hồng Tụ. Nhưng anh lại nhanh chóng lắc đầu bởi vì đối phương non hơn Thẩm Hồng Tụ nhiều.
Sát thủ thừa dịp Diệp Phi ngạc nhiên lập tức nhảy đến cửa sổ bên kia của nhà họ Đường từ bên ngoài xông vào nhìn thấy đối phương muốn chạy thì lập tức nhào tới, nhưng bị cô gái trở tay vung dao ép vội lui vê chỗ cũ.
Cô ta xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
“Đoàng” Đúng lúc này một tiếng súng vang lên, sát thủ đang định nhảy xuống bất chợt giật bắn người lên.
Dừng lại toàn bộ động tác.
Giây kế tiếp, cô ta trượt chân khỏi cửa sổ khiến cả người ngã ra sau.
Phần lưng trúng đạn.
Diệp Phi nghiêng đầu đúng lúc thấy Đường Nhược Tuyết cất cây súng vào.
Đây là lần thứ hai Diệp Phi được lĩnh giáo tài bắn súng bá đạo của Đường Nhược Tuyết nhưng anh không có thời gian để khen ngợi mà trước tiên anh xông lên bắt tên sát thủ.
Tên sát thủ bị bắn trúng giữa lưng, tuy không trúng chỗ hiểm nhưng vẫn gây thương tích nặng khiến phía sau lưng cô ta bê bết máu.
Mấy vệ sĩ của nhà họ Đường bao vây xung quanh tên sát thủ trước, nòng súng chỉ vào đầu cô ta và hét lên: “Không được nhúc nhích!”
“Phốc!”
Sát thủ chậm rãi hất nhẹ tóc, vài cây kim châm lặng lẽ lướt nhanh ra ngoài. Cổ tay của ba người vệ sĩ chợt đau nhức, bàn tay buông lỏng khiến súng rơi trên mặt đất. Hai tên vệ sĩ còn lại kinh ngạc, họ đang định bóp cò thì đã thấy đối phương vung chân trái, trực tiếp đá văng bọn họ xuống đất.
Cực kỳ ngoan cường.
Sau khi hạ gục năm tên vệ sĩ của nhà họ Đường, tên sát thủ nhân cơ hội căn chặt răng đứng dậy rồi leo lên bệ cửa sổ lần nữa để thoát ra ngoài.
“Bịch…
Diệp Phi đá một cú thẳng vào eo của cô ta. Tên sát thủ theo bản năng chắp tay chống cự. Chỉ là khi chưa chạm vào thì vẫn còn ổn nhưng khi bị đạp trúng, sắc mặt của cô ta nhanh chóng biến đổi. Sau khi kêu thảm lên một tiếng thì cô ta đã bị ngã bay ra xa.
Một cú đá của Diệp Phi nặng như núi Thái Sơn.
“Vèo”“
Trước khi sát thủ có thể đứng dậy, Diệp Phi đã ở trước mặt cô ta, anh bóp mạnh cổ của cô ta: “Sa cơ lỡ vận, đừng cố giấy giụa nữa”
Diệp Phi dứt khoát làm trật khớp tay chân của cô ta một cách nhanh gọn. Anh đánh gãy hai chiếc răng độc, sau đó mới xé bỏ lớp mặt nạ trên mặt cô ta ra. Một khuôn mặt xinh đẹp và non nớt lọt vào trong mắt Diệp Phi.
Cô ta có mái tóc ngắn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh mơ màng và khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn. Nếu so sánh với vẻ quyến rũ của Thẩm Hồng Tụ thì cô ta trông thật xinh đẹp và thuần khiết. Hơn nữa, cô ta vẫn còn rất trẻ, Diệp Phi ước tính rằng cô ta không quá hai mươi tuổi.
Cô gái xinh đẹp bị Diệp Phi giữ chặt, cô ta vô cùng tức giận cùng không cam lòng, muốn kháng cự nhưng lại không có đủ sức, ngay cả cơ hội tự sát cũng không có. Cô ta chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Diệp Phi.
Một vài vệ sĩ của nhà họ Đường nhanh chân chạy tới và cầm lấy dây trói chặt cô lại.