TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1175

CHương 1175:

Người đó nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu: “Về phần làm sao để trừng phạt thì phải xem ý của đại nhân Hợi Trư rồi”

Thẩm Hồng Tụ lại lên tiếng: “Rõ, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm”

Tiếp đó, cô ta vác cây đàn ghi ta lên, nhanh chân đi về phía tháp đồng hồ.

Một lát sau, Thẩm Hồng Tụ đã xuất hiện trên tháp đèn chín tầng.

Đây cũng là một hạng mục gọi là tháp đèn U Linh, âm u đáng sợ, nhìn sơ cửa sổ cũng làm người ta có cảm giác như bị nuốt chửng.

Nhưng lúc này nó cũng đang trong tình trạng tiến hành bảo trì, không cho khách tham quan vào.

Trong phạm vi năm mươi mét không nhìn thấy lấy một khách du lịch nào.

Thẩm Hồng Tụ nhìn xung quanh một lượt, sau khi thấy không có ai chú ý đến mình thì nhanh tay đẩy cánh cửa gỗ đi vào.

Cô ta vừa mới chạm tay phải vào thì lòng bàn tay đã dính lại, cô ta cúi đầu nhìn xuống thì thấy bàn tay đã dính đầy sơn.

Tiếp đó, ngón tay cô ta tê dại, nhìn lại lần nữa thì tay đã biến thành màu đen.

Sơn trên cửa có độc.

Khuôn mặt thanh tú của Thẩm Hồng Tụ biến sắc, cô ta thụt lui về sau.

“Soạt soạt soạt…” Dường như ngay lúc đó, cửa sổ tháp đèn mở ra, vô số cây kim bạc được phóng ra.

Kim châm cứ bay ra như mưa! Gương mặt Thẩm Hồng Tụ lại biến sắc, cô ta dốc toàn lực nằm xuống đất, sau đó lộn người với tốc độ nhanh nhất có thể.

Kim độc đổ xuống như nước mưa, không ngừng băn lên mặt đất ở cửa vào tháp phật, giống như mọc lên một đám cỏ đại lớn.

Thẩm Hồng Tụ tránh được trận mưa kim độc nhưng vẫn bị vài cây bắn trúng người.

Lưng, phía sau cánh tay và bắp chân, lúc đầu cô ta cảm thấy đau đớn, sau đó thì là tê dại.

Thẩm Hồng Tụ không kịp thở, quay đầu là bỏ chạy.

Cô ta không chạy về chỗ đông người mà chạy đến khu vực cấm của Thi Sơn Huyết Lâm.

Cô búng người vài cái thì đã chạy đến bên khu rừng cấm, đang định chạy vào trong.

Một tiếng “Soạt…” vút lên, một mũi tên dài từ phía sau lưng cô ta bắn đến.

Vừa nhanh vừa hiểm.

Thẩm Hồng Tụ muốn né nhưng đã không còn kịp nữa, cơ thể cô ta rung lên, máu tươi từ trên lưng phụt ra.

Cô ta thét lên thảm thiết, ngã xuống biển máu trong rừng…

Một lúc sau thì có vài người đàn ông và phụ nữ xuất hiện bên khu rừng.

Bọn họ nhẹ nhàng vẫy tay, đánh tan mùi khó chịu rồi nhìn về biển máu to bằng sân bóng rổ.

Bên trên còn có rất nhiều xác chết mô hình nổi lênh bềnh, Thẩm Hồng Tụ cũng không ngừng bấp bênh, mũi tên dài ghim sau lưng cô ta vô cùng chói mắt.

Bọn họ không xuống đó mà chỉ đứng trên bờ đợi một lúc, tiếp đó thì một người trong số họ bắn tiếp một mũi tên nữa vào Thẩm Hồng Tụ.

Mũi tên dài chuẩn xác bắn vào người Thẩm Hồng Tụ.

Cô ta không có bất cứ phản ứng nào, dường như đã chết hoàn toàn.

Sau đó, một người đàn ông trung niên cầm điện thoại lên, nói với giọng cung kính: “Đại nhân Hợi Trư, Thẩm Hồng Tụ đã chất…

Hoàng hôn, Diệp Phi lấy lời khai xong thì ra khỏi phòng họp của khu vui chơi nhà ma.

Anh vừa mới đứng ở phòng khách thì Tống Hồng Nhan đến để bảo lãnh anh đã chạy lên đón.

Mặc dù không có ai bị nổ chết ở đó, Diệp Phi cũng không bị tình nghi nhưng sự xuất hiện của thuốc nổ và đầu đạn khiến cảnh sát vẫn phải thực hiện thẩm tra Diệp Phi tại chỗ.

Phía cảnh sát bảo Diệp Phi tìm người bảo lãnh nếu không thì sẽ phải tạm giữ anh hai mươi bốn tiếng đồng hồ để tránh việc lúc cần tìm người phối hợp thì lại không tìm được anh.

Diệp Phi hết cách, đành phải tìm người đến để bảo lãnh.

Lúc đầu anh định tìm Công Tôn Thiến và Thích Man Thanh nhưng hai người họ vẫn đang ở Thiên Thành, chưa trở về, cuối cùng anh chỉ đành để Tống Hồng Nhan đến làm thủ tục.

Đọc truyện chữ Full