Chương 1212:
Những bệnh nhân ở đó đều gật đầu theo bản năng, đối với bọn họ thì một nghìn tệ thật sự là một con số không nhỏ, vì thế bọn họ đã có nhiều hảo cảm đối với Diệp Phi hơn.
“Đồ khốn, ai cho cậu lá gan dạy dỗ chúng tôi chứ?”
Bị Diệp Phi khiển trách trước mặt công chúng như vậy, gương mặt xinh đẹp của Trác Phong Nhã lập tức trùng xuống: “Y đức của chúng tôi không tốt như thế nào đi nữa cũng đã chữa khỏi cho vô số bệnh nhân, mọi người ở đây đều dựa vào chúng tôi để khôi phục lại sức khỏe”
“Chúng tôi đối xử với bệnh nhân rất hết lòng, bản lĩnh và thành tựu của chúng tôi không phải một người bác sĩ bình thường như cậu có thể phán xét được đâu”
Bác sĩ Sơn Dương Hồ phùng mang trợn mắt: “Cậu không có tư cách nói chúng tôi!”
Một bác sĩ có gương mặt chữ điền phụ họa: “Đúng vậy, chúng tôi được mệnh danh là bàn tay vàng đấy, cậu thì biết gì chứ?”
“Bàn tay vàng? Hết lòng cứu chữa bệnh nhân?”
Diệp Phi chỉ vào một người đàn ông trung niên rồi mở miệng: “Bác sĩ Trác, bệnh nhân này rõ ràng cho thấy bị nóng trong nhưng bà lại chẩn đoán ông ấy bị phong hàn, kinh lạc tắc nghẽn…”
“Mặc dù thuốc kê đơn không tạo thành tổn thương đối với ông ấy nhưng sẽ khiến chứng bệnh của ông ấy càng bị nặng thêm.”
Người đàn ông trung niên ngẩn ra: “Thảo nào tôi cứ nghỉ ngờ tại sao thuốc lại vô dụng như vậy”
Diệp Phi lại chỉ về một người phụ nữ xinh đẹp khác: “Bác sĩ Tiền, bài thuốc long xà tán ông kê cho bệnh nhân này cũng không tệ nhưng lại không cân nhắc đến việc thể chất bệnh nhân bị dị ứng”
“Một khi uống thuốc vào thì toàn thân bà ấy đều sẽ nổi mẩn…”
Người phụ nữ xinh đẹp kia khẽ kêu lên một tiếng: “Không sai, tôi bị dị ứng với da rắn…”
Những bệnh nhân ở đây nghe vậy đều vô cùng xôn xao, ánh mắt nhìn về phía đám người Trác Phong Nhã đã không còn vẻ sùng bái nhiều như trước nữa mà lại mang theo chút nghỉ hoặc.
Bọn họ cũng không cho rằng người đàn ông trung niên kia và người phụ nữ xinh đẹp đó đang diễn xuất, bởi vì hai người họ đều là khách quen của Thanh Phong Đường.
“Còn nữa, tôi không biết những dược liệu này là ai mua, cũng không biết tốn bao nhiêu tiền nhưng tôi chỉ biết dường như tất cả đều là rác rưởi” Tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều chương nhé!
Diệp Phi lại trầm giọng: “Không chỉ sắp quá hạn mà chất lượng còn kém, ba thang thuốc này chỉ bằng hiệu quả của một thang thuốc ở y quán thông thường khác”
Bàn tay anh bóp bóp miếng Đương Quy, ngay lập tức Đương Quy biến thành một đống bột.
Theo bản năng, mấy cô gái dịu dàng khác lại nhìn về phía đám người Trác Phong Nhã.
Hoa Yên Vũ khẽ nheo mắt lại, dược liệu đều là Trác Phong Nhã tự mình mua. Giá cả đều dựa theo giá của các loại dược liệu trên thị trường, ai ngờ lại là hàng dỏm.
“Diệp Phi, cậu đừng ngậm máu phun người.”
Gương mặt xinh đẹp của Trác Phong Nhã run lên: “Danh dự trong mấy năm nay của chúng tôi, cũng không phải anh nói vài câu thì có thể phá hoại hết được đâu”
“Tên nhóc kia, tôi muốn cậu lập tức nói xong lỗi”
Sơn Dương Hồ cũng võ bàn: “Nếu không thì chúng tôi sẽ từ chức toàn bộ”
Đám cô gái dịu dàng kia và tất cả phụ tá đều đứng lên: “Nói xin lỗi đi, nếu không sẽ từ chức.”
“Từ chức? Muốn uy hiếp tôi sao?”
“Đáng tiếc, vô dụng thôi. Đừng nói là muốn tôi mời các người ở lại, cho dù các người tự mình quỳ xuống cầu xin tôi thì †ôi cũng sẽ không giữ các người lại.”
Diệp Phi nhìn về phía đám người Trác Phong Nhã rồi cười lạnh: “Cút hết cho tôi”
“Được thôi, chúng ta đi!”
Trác Phong Nhã liên tục cười lạnh: “Ngược lại tôi muốn xem thử nếu như không có tám vị bác sĩ lớn như chúng tôi thì Thanh Phong Đường làm sao chống đỡ được.”
“Cậu chờ bị ông Hoa chửi đi, chờ Thanh Phong Đường dẹp tiệm đi”
“Có cốt khí đấy, tuyệt đối sau này đừng cầu xin chúng tôi nhé”
Cô ta còn quét mắt nhìn về phía những bệnh nhân: “Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi và Thanh Phong Đường vạch rõ giới hạn! Không, phải nói là không đội trời chung mới đúng”