Chương 1215:
“Không, không cần, bây giờ Nhược Tuyết là người đứng đầu, có vô số cặp mắt đang nhìn vào, ưu tiên cho tôi thì sẽ không tốt”
Đường Phong Hoa cố gắng giải thích: “Hơn nữa, những công việc đó đều quá cao siêu, tôi không làm được, chen chân vào cũng chỉ gây thêm phiền phức”
“Chị không nói thật”
Diệp Phi hỏi cho ra ngọn ngành: “Việc làm ăn của nhà họ Đường liên quan đến đủ các phương diện, sao có thể không có chỗ cho chị được?”
“Chị nói thật đi, có phải Lâm Thu Linh đuổi chị ra ngoài không?”
Anh thẳng thắn hỏi: “Có phải bà ấy cảm thấy chị không có cống hiến mà còn cần người chăm sóc nên khó chịu với chị, bắt chị phải tìm việc làm không?”
“Không phải, không phải…” Đường Phong Hoa muốn phản bác nhưng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phi thì đã nhỏ tiếng lại, khuôn mặt thanh tú lại thêm phần rầu rĩ.
“Lâm Thu Linh vẫn chua ngoa như trước đây, thật sự không nên ra tay cứu người phụ nữ này.”
Sự im lặng của Đường Phong Hoa đã chứng thực cho sự suy đoán của Diệp Phi, Lâm Thu Linh không vui khi Đường Phong Hoa ăn ở không nên mới nói lời khó nghe, ép cô ấy ra ngoài tìm cách nuôi sống bản thân.
“Bỏ đi, không nói đến bà ấy nữa”
Diệp Phi nhìn Đường Phong Hoa: “Chị cả, ở Thiên Thành anh rể làm ăn cũng khá, cũng đang lúc cần người, hay để tôi đưa chị qua đó tìm anh ấy”
“Như vậy thì chị vừa có thể thoát khỏi sự chỉ trích của Lâm Thu Linh, tìm cho bản thân chút việc để làm, vừa có thể đoàn tụ với anh rể”
Anh lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Hàn Kiếm Phong.
“Diệp Phi, tuyệt đối không thể được”
Đường Phong Hoa giữ chặt lấy tay của Diệp Phi: “Tôi đã ly hôn với Hàn Kiếm Phong rồi, mặc dù là tôi bị ép nhưng tên là do tôi kí”
“Trong lúc anh ấy khó khăn, tôi đã bỏ rơi anh ấy, bây giờ anh ấy bắt đầu thành công thì tôi lại chạy đến Thiên Thành tìm anh ấy, tôi không có mặt mũi nào”
“Đừng tìm anh ấy…” “Tôi có thể tự chăm sóc cho mình, ít ra thì lúc này không thể tìm anh ấy”
Cô ấy khẩn cầu nhìn Diệp Phi: “Diệp Phi, anh thương xót cho tôi, để tôi giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng này đi”
Diệp Phi dừng việc gọi điện thoại lại, anh có thể nhìn ra được Đường Phong Hoa yêu Hàn Kiếm Phong nhưng cũng chính vì tình yêu đó mà cô ấy không hi vọng Hàn Kiếm Phong nhìn thấy sự khốn khổ của mình.
Mà còn là sự khốn khổ vì bị mẹ ruột của mình đuổi ra ngoài.
“Được, tôi không tìm anh ấy nhưng chị cũng đừng đi chỗ khác tìm việc nữa”
“Bây giờ tôi là ông chủ vừa mới tiếp quản của Thanh Phong Đường, ở đây không có thầy thuốc, trợ lý hay tạp vụ gì cả.
“Nếu chị thấy tiện thì cứ ở lại làm quản lý tiệm, đương nhiên, quản lý chỉ là chức danh, thật ra là làm tạp vụ”
Diệp Phi nói rõ phúc lợi tuyển dụng: “Lương lúc đầu không cao, khởi điểm là năm ngàn, bao ăn bao ở, sau đó thì sẽ hưởng hoa hồng”
Đường Phong Hoa vô cùng ngạc nhiên: “Hả, cậu là ông chủ của Thanh Phong Đường sao?”
“Một mình tôi làm ông chủ kiêm nhân viên”
Diệp Phi mỉm cười, đưa tay ra: “Sao hả, chị cả, có bằng lòng giúp tôi một tay không?”
Đường Phong Hoa rất cảm động, cô ấy biết Diệp Phi đặc biệt muốn giữ mình lại.
Nếu không thì đừng nói đến năm ngàn, dù là năm trăm cũng không có ai cần một người què như cô ấy.
Cô ấy giống hệt như Hàn Kiếm Phong, trong lòng luôn áy náy vì những việc làm trước đây của mình và cũng đã hạ quyết tâm.
Cái mạng này xem như là của Diệp Phi rồi.
“Diệp Phi, tôi ở lại”
Đường Phong Hoa đưa tay ra bắt lấy tay của Diệp Phi.
Gặp lại nhau mỉm cười, xóa hết mọi ân oán.
“Két…” Chính vào lúc Diệp Phi đang định sắp xếp cho.