Chương 1218:
Cô kích động Diệp Phi: “Dù tôi phải đi bán nhan sắc, đến tìm Uông Kiều Sở thì tôi cũng sẽ không đến cầu cứu anh…”
“Bốp…” Cô chưa nói dứt lời thì Đường Phong Hoa đã tát cho cô một bạt tai.
Đường Nhược Tuyết ấm ức hứ một tiếng, mặt cô ửng đỏ, trên mặt còn có cảm giác đau rát.
Cô kinh ngạc nhìn Đường Phong Hoa.
Đường Phong Hoa cũng hét lên câu nói của Tống Hồng Nhan: “Đường Nhược Tuyết, em vốn dĩ không xứng với Diệp Phi”
“Chị…” Đường Nhược Tuyết nhìn người chị trước giờ luôn sợ mình đột nhiên tát cho mình một bạt tai như thế thì cảm thấy kinh ngạc.
Sau đó, khuôn mặt cô trở nên giận dữ, nhưng cô không đánh trả lại.
Chỉ bụm mặt, thất thần đi về phía chiếc BMW.
“Diệp Phi, tôi hận anh!”
Đường Nhược Tuyết cố thốt lên một câu lạnh lùng rồi ngồi vào ghế lái xe.
“Tút…” Chính vào lúc đó, có một cuộc điện thoại gọi đến, thư ký Cao Tĩnh nói với giọng gấp gáp: “Tổng giám đốc Đường, không xong rồi, không xong rồi, công ty rượu của Đường Thị gặp chuyện rồi”
“Cảnh sát đã bắt Lâm Tam Cô và Lâm Thất Di đi rồi, công ty cũng đã bị phong tỏa điều tra, họ còn muốn cô qua đó để hỗ trợ điều tra nữa…” Đường Nhược Tuyết run người.
Giây phút đó cô đột nhiên cảm thấy như bị cả thế giới quay lưng…
Đường Nhược Tuyết hồn bay phách lạc rời đi, dù trong lòng Diệp Phi buồn phiền thì anh vẫn không đuổi theo nói gì cả.
Anh hiểu lúc này người phụ nữ kiêu ngạo đó không nghe lọt được chuyện gì, cho nên anh chuyển qua lo cho Thanh Phong Đường.
Có hiệu thuốc này thì Diệp Phi cũng coi như là có đất đặt chân, chuyện còn lại chính là làm thế nào để tháo gỡ cục diện Long Đô.
Long Đô tiềm tàng nhân tài nên Diệp Phi không nóng vội mà dàn xếp cho Đường Phong Hoa xong lại kêu Hoa Yên Vũ tiến hành tuyển dụng.
Nhưng ba ngày liên tiếp cũng không có ai đến nộp đơn vào.
Thanh Phong Đường, đừng nói bác sĩ mà ngay cả người làm việc vặt cũng không thấy ai tới hỏi một câu. Hoa Yên Vũ nghĩ tới ngày xưa náo nhiệt mà bây giờ trước cửa vắng đến độ có thể giăng lưới bắt chim nên không khỏi mặt ủ mày chau.
Ngược lại Diệp Phi vẫn thản nhiên như thường, còn rảnh rỗi đi đào tạo Đường Phong Hoa.
Sáng ngày thứ tư, Diệp Phi thấy không có bệnh nhân nên ăn xong bữa sáng rồi đi đến Viện điều dưỡng.
Hôm nay là ngày kiểm tra lại cho Diệp Trấn Đông, ông già Hoa Thanh Phong đột nhiên biến mất, mà Diệp Trấn Đông lại gọi tới nên Diệp Phi chỉ có thể đi qua xem sao.
Chín giờ sang ở Viện điều dưỡng, Diệp Phi kiểm tra cho Diệp Trấn Đông xong lại ngạc nhiên phát hiện thân thể ông ta thay đổi.
“Diệp Phi, chú sao rồi?”
Diệp Trấn Đông trời sinh mang theo khí chất lạnh băng giống như sương giá ngàn năm làm cho người ta khó mà thân thiết.
Nhưng lại dịu dàng như gió xuân đối với Diệp Phi, lúc nói chuyện cũng nói từng chữ một: “Không sao, con cứ thành thật nói cho chú biết là được, chú Đông chịu đựng được.”
“Chú Đông, thể chất của chú khác hẳn với người thường”
Diệp Phi chậm rãi buông tay bắt mạch cho Diệp Trấn Đông ra, cười nói: “Tôi vốn cho là phải ít nhất ba tháng chú mới khôi phục lại trạng thái của người bình thường và phải nửa năm mới có thể đạt tới tiêu chuẩn hai mươi năm trước của chú.”
“Nhưng tôi vừa kiểm tra thấy chức năng thân thể của chú trên cơ bản đã hoàn toàn hồi phục.”
“Mặc dù không biết thân thủ của chú khôi phục lại mấy thành, nhưng tinh thần đã có xu hướng tốt”
“Có thể nói chú đã hoàn toàn hồi phục tự do”
Anh còn võ vỗ hai chân Diệp Trấn Đông: “Dĩ nhiên là tạm thời đừng dùng quá nhiều sức, hai chân cứ từ từ thích ứng từng ngày là được.”
“Ha ha ha, chú có thể hoàn toàn hồi phục cũng là nhờ có công của con đấy”
Diệp Trấn Đông rất vui vẻ: “Nếu như không nhờ y thuật đỉnh cao và thuốc bổ toàn phần con để lại thì sao chú có thể khỏi nhanh như vậy?”
Ông ta khen ngợi Diệp Phi.