Chương 1226:
Hắc Y Hạng sẽ hủy bỏ mệnh lệnh ám sát Diệp Phi và đồng thời bồi thường cho anh […], một ơn tình lớn cũng như hứa hẹn sau này nước giếng sẽ không đụng gì tới nước sông.
Tất nhiên Diệp Phi cũng không thể nhắc lại chuyện Hắc Y.
Hạng cũng như dò hỏi về người đã bỏ tiền thuê từ miệng họ nữa.
Tuy là bị ám sát vài lần khiến Diệp Phi không được vui vẻ gì cho cam nhưng anh biết tình hình bây giờ mà đụng độ với Hắc Y Hạng đến chết mới thôi thì chỉ có hại không có lợi.
Dù không anh không sợ bị Hắc Y Hạng ám sát thì cũng phải lo nghĩ đến hoàn cảnh của những người bên cạnh, tiếp tục có thêm mấy hành vi kiểu bắt cóc Lâm Thu Linh thì chắc Diệp Phi sứt đầu mẻ trán mất.
Thế nên Diệp Phi chọn tạm thời giữ hòa bình.
“Mẹ!”
Khi Diệp Phi thoải mái lái xe trở lại Thanh Phong Đường thì bỗng giật mình trợn mắt há hốc miệng bởi số lượng đầu người ở phòng khám.
So với sáng nay khi anh đi thì bây giờ đã nhiêu hơn mấy chục người, tất cả đều ngồi trên băng ghế và thong thả chờ.
Hoa Yên Vũ sứt đầu mẻ trán khám cho bệnh nhân, Đường Phong Hoa đi rót nước trà cho từng người, ai cũng bận tối mặt tối mũi.
Diệp Phi vội vàng chạy vào trong hỏi Đường Phong Hoa: “Chuyện gì thế này?”
“Diệp Phi, cuối cùng anh cũng chịu về rồi”
Đường Phong Hoa trông thấy Diệp Phi xuất hiện lập tức.
mừng rỡ ra mặt, sau đó vội vàng chạy tới nói chuyện với anh: “Tất cả các bệnh nhân này đều đến đây vì anh, nói là xem trên mạng thấy đoạn ghi hình anh rút kim cho một đứa bé, cảm thấy y đức của anh rất được nên vội vàng chạy tới để tìm anh chữa trị”
“Rất nhiều người tới đây từ hồi bốn giờ, chờ hơn một tiếng đồng hồ, chúng tôi gọi điện thoại cho anh mãi không có người nghe máy, Hoa Yên Vũ đành phải khám trước cho một vài người bệnh vặt”
Cô ấy lau mồ hôi: “Anh mau vào trong giúp cô ấy một chút đi, cô ấy bận rộn nãy giờ chưa được nghỉ chút nào ấy”
“Xem được đoạn phim ghi hình ư?”
Diệp Phi giật mình, không ngờ anh chỉ thuận miệng nói mình là bác sĩ của Thanh Phong Đường thì đã bị người ta đăng lên mạng xã hội, rộng rãi và vang dội như thế.
Anh cũng thấy khá là cảm động, người dân vẫn còn thật thà chất phác lắm, bọn họ chỉ cần biết anh có y đức, cũng chẳng cần quan tâm liệu anh chữa bệnh có mát tay không.
“Cậu bác sĩ trẻ ấy về tới Không biết người nào đó đã gọi to, mọi người lập tức quay đầu sang nhìn về phái Diệp Phi và trong mắt họ là sự kính nể thật lòng dành cho một người.
Tưởng chừng như việc rút kim may đó chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng nó lại thể hiện được lòng tốt và sự quyết đoán của Diệp Phi, làm gì có người bình thường nào xen vào việc của gia đình người khác, đối chọi với cái nhà độc ác đó vì một đứa bé đang khóc đâu?
Mọi người cùng nhìn về phía Diệp Phi nhưng không chạy tới làm phiền anh mà chỉ ở yên đó nhìn anh với ánh mắt tò mò.
“Cảm ơn mọi người đã tin tưởng tôi.”
Diệp Phi thấy ấm lòng hết sức, anh cúi người chào tất cả mọi người đã đến đây rồi quay người vào trong để rửa tay khử trùng.
“Nào nào nào, mọi người có thể chia một vài người sang chỗ tôi khám bệnh”
Diệp Phi ngồi vào chỗ Trác Phong Nhã từng ngồi chẩn đoán bệnh.
Mười mấy người lập tức kéo nhau chạy tới ào ào, trên mặt ai cũng lấp lánh ánh sáng của sự mong đợi.
“Cậu bác sĩ này, đầu gối và ngón chân tôi đau quá!”
“Cậu bác sĩ ơi, tôi cứ nửa đêm là đầu tôi nó lại đau nhói “Chân tôi thì hay bị mất lực lắm bác sĩ ạ, tôi cứ hay đi rồi bị ngã sấp xuống ấy”
Bệnh nhân nhao nhao lên hết người này tới người khác chạy tới kể cho Diệp Phi nghe về tình hình bệnh tật của mình.
Diệp Phi bắt mạch cho từng người một, sau đó anh bắt đầu hắng giọng tóm lược bệnh án lại: “Ông đang có dấu hiệu bị Gout, ăn ít hải sản và giảm lượng bia rượu xuống, tôi sẽ châm cứu cho ông để giảm cơn đau xuống. Có điều đây là bệnh của người nhà giàu, quan trọng là ông phải khống chế lại lượng thức ăn của mình, có chế độ ăn hợp lý”