TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 1708

Chương 1708

Đây là một quán mỳ cực kỳ bình thường, dù sao Mục Nhiễm Tranh cũng là ngôi sao lớn, đương nhiên không thể đến nơi đông người, chỉ có thể đến quán mỳ rất vắng vẻ này.

Khi nhân viên phục vụ bưng bát mỳ ramen bò lên, hai mắt Lê Thấm Thấm phát sáng, cô ăn ngấu ăn nghiến.

Dù sao Lê Thấm Thấm cũng là cô chủ nhà giàu, bát mỳ ramen bò mười đồng cũng ăn một cách ngon lành như vậy thật sự khiến Mục Nhiễm Tranh mở mang tầm mắt.

“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với cô đâu.” Mục Nhiễm Tranh vẫy tay với nhân viên phục vụ xin giấy ăn, rồi lại gọi thêm cho Lê Thấm Thấm một chai Coca.

Lê Thấm Thấm chẳng màng đáp lại, bát mỳ ramen nhanh chóng thấy đáy, cô tu ừng ực mấy ngụm Coca rồi còn ợ một tiếng.

Khi thấy Mục Nhiễm Tranh nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ thì cô xấu hổ cúi đầu, lúc này mới nhận ra bây giờ mình thê thảm nhường nào.

Sau khi im lặng một hồi lâu, cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng lên tiếng.

“Đó là người bạn thân nhất của tôi, bạn học cấp ba của tôi. Khi còn học cấp ba, đi vệ sinh chúng tôi cũng đi cùng nhau, lúc nào cũng như hình với bóng, ai cũng nói chúng tôi như chị em sinh đôi.”

Lê Thấm Thấm thở dài thườn thượt: “Tôi mua cho cô ta rất nhiều thứ, hầu như tất cả đồ mỹ phẩm, túi xách, đồng hồ, quần áo hàng hiệu của cô ta đều do tôi tặng. Cô ta từng nói tôi là người bạn tốt nhất trên đời của cô ta, nhưng tôi không ngờ cô ta lại đối xử với mình như thế.”

Mục Nhiễm Tranh thấy rất buồn cười, Lê Thấm Thấm ở trước mặt anh bây giờ thật sự như một đứa trẻ.

“Cô ta không phải người duy nhất đối xử với tôi như vậy. Tôi bỏ nhà đi đã tìm đến rất nhiều người bạn tốt trước đây của mình, người tử tế nhất cũng chỉ cho tôi ở hai ngày. Họ nghe nói tôi không định về nhà nữa thì trở mặt với tôi.”

Mục Nhiễm Tranh cảm thấy trẻ con một cách nực cười.

“Tôi đưa cô về nhà nhé?”

“Tôi không muốn về! Bố tôi muốn đưa tôi ra nước ngoài, nhưng tôi không muốn đi!” Thái độ của Lê Thấm Thấm rất kiên quyết.

“Ra nước ngoài du học cũng rất tốt mà. Bố cô thương cô như vậy chắc chắn sẽ tìm người chăm sóc cho cô thật tốt, cô ra nước ngoài cố gắng học hành chăm chỉ, tôi nói cô nghe nước ngoài thú vị hơn trong nước đó!”

Lê Thấm Thấm vẫn không hề lay chuyển: “Anh coi tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Tôi cũng từng đi du lịch nước ngoài rồi, tôi cũng biết nước ngoài là như thế nào. Đúng là nước ngoài rất tốt, tôi cũng rất thích, nhưng bảo tôi ra nước ngoài du học thì tôi không đi.”

“Tại sao?”

“Đây mới là nhà tôi! Tại sao tôi phải đi? Mụ hồ ly tinh kia luôn muốn bố đưa tôi ra nước ngoài, muốn đuổi tôi đi để bà ta chiếm đoạt tài sản nhà tôi, cướp lấy bố tôi!”

Mục Nhiễm Tranh gãi đầu, anh không thể hình dung được mạch não của cô gái xấu tính này.

“Về mặt pháp luật, cho dù cô ra nước ngoài thì tài sản nên thuộc về cô cũng sẽ không mất đi, huống hồ chắc chắn bố cô cũng sẽ để lại một phần cho cô.”

“Anh biết cái gì? Tóm lại tôi sẽ không ra nước ngoài, tôi cũng không muốn về nhà! Cảm ơn anh đã mời tôi ăn mỳ!”

Lê Thấm Thấm có vẻ rất tức giận, cô cầm túi bước ra khỏi quán mỳ.

Đọc truyện chữ Full