TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 1716

Chương 1716

Lê Thấm Thấm bĩu môi lắc đầu: “Nhưng tôi thấy hai người vốn là người của hai thế giới, người của hai thế giới làm sao sống với nhau được?”

“Nhưng nếu tôi cũng tìm một người ham chơi thì nhà tôi có thể mở trang trại lợn được đấy.” Mục Nhiễm Tranh nói đùa.

“Thật ra tôi thấy cuộc sống không có quy trình nào được lập sẵn cả, nếu mọi người đều có quy trình như nhau, ai cũng như ai thì còn có ý nghĩa gì nữa? Anh có thể đi con đường Dương Quan của anh, tôi cũng có thể đi cây cầu độc mộc của mình.”

Lê Thấm Thấm nói những lời này khiến Mục Nhiễm Tranh phải nhìn cô bằng con mắt khác, không ngờ cô nhỏ tuổi như thế mà lại nói được đạo lý sâu sắc thế này.

“Sao lại nhìn tôi như thế?”

“Cảm thấy những đạo lý này được nói ra từ miệng cô không bình thường lắm.”

“Những lời này không phải tôi nói, mà là mẹ tôi nói. Khi còn nhỏ, bố tôi thường xuyên bận rộn công việc kinh doanh, tôi thường nghe ông ấy nói phải kiếm thật nhiều tiền để mẹ tôi được sống cuộc sống hạnh phúc, nhưng mẹ tôi nói người một nhà chung sống vui vẻ với nhau đã là cuộc sống hạnh phúc rồi.”

Lê Thấm Thấm nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút: “Mẹ tôi thường nói chuồng vàng chuồng bạc không bằng chuồng lợn của mình, có người cảm thấy chuồng vàng chuồng bạc mới thoải mái, nhưng mẹ tôi cảm thấy chuồng lợn của mình cũng rất dễ chịu. Sau này bố tôi ngày càng giàu có, nhưng mẹ tôi thì đã không còn.”

Mục Nhiễm Tranh nâng ly, chạm vào ly của Lê Thấm Thấm.

“Sau khi mẹ tôi qua đời, bố tôi càng kinh doanh lớn hơn, ông luôn nói phải kiếm nhiều tiền hơn để tôi được sống như một công chúa, nhưng ông ấy không thể bù đắp cho mẹ tôi, nên bù đắp cho tôi. Nhưng tôi thật sự rất muốn nói với ông ấy rằng thứ tôi muốn không phải là tiền, tôi muốn ông ở bên tôi, vậy nên tôi luôn nổi loạn, tôi chỉ mong ông ấy có thể dành nhiều thời gian hơn chú ý đến tôi hơn, nhưng ông ấy chưa bao giờ hiểu.”

Có lẽ đã hơi say nên Lê Thấm Thấm mới tâm sự nhiều như vậy.

“Mục Nhiễm Tranh, thật ra anh với bạn gái ở bên nhau vui vẻ là được, tôi chỉ nói linh tinh thôi, anh không cần để ý nhiều.” Lê Thấm Thấm đỏ mặt, cười ngốc nghếch với Mục Nhiễm Tranh.

“Tôi cũng không biết mình có vui không, gia đình tôi đều rất hài lòng về cô ta, ban đầu tôi cũng rất hài lòng, nhưng về sau không biết có vấn đề ở chỗ nào mà tôi cứ thấy có gì đó không ổn.”

“Có thể là vì anh vừa mới yêu, tôi cũng chưa yêu bao nhờ nên không hiểu.”

“Ha ha ha, có quỷ mới tin cô chưa yêu bao giờ!”

“Tôi thật sự chưa yêu mà! Tôi thề, tôi chưa từng yêu ai!” Lê Thấm Thấm trịnh trọng giơ tay lên.

“Được, cứ coi như cô chưa yêu đi.”

“Sao anh không tin tôi? Khi còn đi học có rất nhiều người theo đuổi tôi, nhưng tôi không thích ai cả!”

Cuối cùng cả hai người đều uống say, lăn ra ngủ trong phòng khách.

Mục Nhiễm Tranh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh mơ màng cầm điện thoại lên, nheo mắt nhìn màn hình thì thấy là Phương Đoá gọi tới.

Anh lập tức lấy lại tinh thần rồi nghe máy.

“A lô, Phương Đoá, hôm qua tôi…”

“Anh không cần nói gì cả, chúng ta đính hôn đi.”

Mục Nhiễm Tranh đột nhiên bừng tỉnh, thậm chí anh còn nghi ngờ mình nghe nhầm!

Đọc truyện chữ Full