TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1433

Chương 1433:

Người đàn ông trung niên lấy ra một lọ thuốc: “Đứa nhỏ bây giờ bị thương thế này, vừa hay điều trị bằng Dược phẩm Sao Đỏ, nhưng không ngờ lại như vậy”

“Không thể dùng!”

“Dược phẩm Sao Đỏ vẫn có khiếm khuyết, nó không hợp với thể chất của con hai người.”

Diệp Phi đưa tay ngăn đối phương lại: “Cậu ấy gãi rất ngứa và chảy máu.

Đây là di chứng của Dược phẩm Sao Đỏ”

“Mặc dù ngày hôm qua Dược phẩm Sao Đỏ đã làm cho con ngươi cầm máu và liền sẹo, nhưng là do không có đặc điểm gì mà hoàn toàn biến mất, để lại vết thương dưới sẹo”

“Đứa nhỏ hôm nay vui vẻ một ngày, mồ hôi đầm đìa, kích hoạt bạch dược kích thích thịt mới dưới vết sẹo”

“Con hai người không nhịn được liền xé vết thương cũ cho bớt ngứa”

Diệp Phi nhắc nhở: “Nếu bôi Dược phẩm Sao Đỏ bây giờ chỉ khiến vòng luẩn quẩn của nó ngày càng ngứa ngáy”

“Lhuyết điểm?”

“Lời này sao có chút quen thuộc?”

Người phụ nữ lộng lẫy nhận ra Diệp Phi bằng cách vỗ đùi: “À, tôi nhớ rồi, cậu là người gây rắc rối trong buổi họp báo?”

“Đúng, đúng, cậu đến từ Công ty dươc phẩm Nhược Tuyết, một người đi vu cáo khắp nơi rằng sản phẩm Công ty dược phẩm Sao Đỏ làm ra có khuyết điểm”

Người đàn ông trung niên cũng lên một tinh thần: “Thì ra là cậu, chẳng trách cậu chớp được thời cơ thì liền dội nước bẩn lên Dược phẩm Sao Đỏ”

“Con trai tôi gãi như thế này có lẽ chỉ là cáu gắt nhất thời hoặc ngứa da thịt mới, không liên quan gì đến Dược phẩm Sao Đỏ.”

“Nếu có một vấn đề thực sự với Dược phẩm Sao Đỏ. Con trai tôi lẽ ra phải gãi nó vào ngày hôm qua hoặc vào buổi sáng. Làm sao có thể đợi đến bây giờ?”

“Sao lại có bác sĩ có lòng dạ đen tôi lại dám vu khống thuốc tốt như vậy?”

“Hừ, bác sĩ mà không có y đức thì tay nghề cũng kém thôi”

“Đi thôi, chúng ta đi bệnh viện lớn chữa trị, đừng để cậu ta kiếm tiền mà giết người ở đây”

“Nhóc con, để tôi nói cho cậu biết, cậu vừa mới châm cứu vài lần cho con trai tôi, nếu con tôi có chuyện gì, cậu không xong với tôi đâu..” Người đàn ông trung niên bế con lên, không quên châm vào mũi Diệp Phi rồi chửi: “Anh rể của tôi là người của Cục Y tế, cậu cứ chờ xui xẻo đi”

Thấy con trai khá im lặng, người đàn ông trung niên tràn đầy tự tin nhanh chóng dìu vợ chồng con trai lên xe, rồi phi xe vào bệnh viện lớn.

Đường Phong Hoa nhịn không được vỗ bàn: “Đây là người như thế nào, giúp mấy người đó cứu người, nhưng lại bắt nạt lại người khác.

Tôn Bất Phàm cũng lắc đầu.

Đường Nhược Tuyết từ phía sau tiến lên, bắt lấy lòng bàn tay Diệp Phi, nói: “Đừng nóng giận, bọn họ cũng là quá yêu quý con mình, cũng không lựa lời nói.”

“Nóng giận sao?”

Diệp Phi cười: “Anh đang rất vui vẻ!”

“Đã đến lúc thu lưới rồi…”

Bảy giờ tối, người đàn ông trung niên và người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đưa đứa trẻ đến khoa cấp cứu của bệnh viện.

Sau khi thăm khám, bác sĩ xác định không có gì nghiêm trọng, ngoài việc vết thương lành quá nhanh và cục thịt mới gây ngứa.

Người lớn kiềm chế được việc gãi nhưng trẻ em kém tự chủ, chơi một ngày mồ hôi ướt đẫm nên gãi.

Đọc truyện chữ Full