Chương 1818
“Khi chúng ta quay phim, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian để tĩnh tâm lại, tôi muốn đi nước ngoài du học.”
Nghe thấy mấy chữ “đi nước ngoài du học”, Phùng Khiêm lập tức cười ha hả.
“Cậu? Đi nước ngoài du học? Cậu làm tôi buồn cười chết mất!”
Đối với Mục Nhiễm Tranh của trước kia mà nói, đây quả thực là chuyện cười rụng răng.
“Anh đừng cười, tôi nói thật đấy, tuy bộ phim này của chúng ta đạt được thành công lớn, nhưng tôi xem ba lần cũng nhận ra không ít vấn đề, còn rất nhiều chỗ cần cải thiện, tôi ra nước ngoài học tập cũng trau dồi thêm kiến thức, vừa chơi vừa học.”
“Như thế cũng được, nhưng tôi cứ cảm thấy chuyện kiểu như du học chẳng có tí liên quan nào với cậu, ha ha ha ha.” Phùng Khiêm lại cười sặc sụa.
“Dạo này anh đừng sắp xếp công việc, anh cũng về nhà với chị dâu đi, hai chúng ta đều nghỉ ngơi một thời gian.”
“Như vậy cũng tốt, dù sao trước đó kiếm một món tiền lớn cũng đủ tiêu.”
Hai người đồng thuận quyết định nghỉ ngơi, Phùng Khiêm về nhà.
Mục Nhiễm Tranh bắt đầu tìm kiếm một số thông tin về du học nước ngoài.
Hồi trước trong giới có tiền bối cứ cách một thời gian lại đi nước ngoài du học, trong mắt nhiều người chuyện này vô cùng lạ lùng, nhưng bây giờ Mục Nhiễm Tranh lại cảm thấy rất cần thiết.
Nhưng đi nước ngoài du học chỉ là một phần, anh còn có một mục đích, đó chính là Lê Thấm Thấm, anh vẫn không bỏ được Lê Thấm Thấm.
Mục Nhiễm Tranh nhanh chóng liên hệ với trường học bên nước Anh, cũng liên hệ với nhà trọ nơi mình ở bên nước Anh.
Anh mang theo hành lý đơn giản bay đến nước Anh, sau hai ngày nghỉ ngơi vì chênh lệch múi giờ, anh đi dạo vài vòng quanh khu vực gần nhà.
Trước khi ra nước ngoài anh nghe ngóng rất nhiều người mới thăm dò được trường học của Lê Thấm Thấm.
Lê Thấm Thấm học ở đại học K, không phải là trường tốt lắm. Lúc trước Lê Hán Giang hi vọng cô ta có thể bổ túc kiến thức, thi đậu vào một trường tốt, nhưng lúc đó Lê Hán Giang không đợi được lâu như vậy, cho nên liền đưa Lê Thấm Thấm tới đây.
Giảng viên của trường đều có trình độ chuyên môn giỏi, có điều sinh viên của trường có năng lực không đồng đều, về cơ bản cứ có tiền là vào được.
Ngày thứ năm đến nước Anh, cuối cùng Mục Nhiễm Tranh cũng lấy can đảm đi đến trường đại học này.
Anh biết cô học ở trường đại học này, nhưng lại không biết cô ở khoa nào lớp nào, dù đến cũng chỉ có thể thử vận may, bởi vì trường đại học lớn như vậy cơ mà.
Trong trường có rất đông du học sinh, cũng có rất nhiều người ăn mặc kỳ lạ, khiến người ta cảm nhận được bầu không khí thanh xuân.
Mục Nhiễm Tranh mặc quần áo rất bình thường, đứng trong sân trường cảm giác hơi lạc loài.
Nếu là lúc trước anh sẽ không có cảm giác này, anh là chàng trai trẻ trung cơ mà, nhưng bây giờ anh cảm nhận rõ được sự khác biệt.
Ngày đầu tiên Mục Nhiễm Tranh đi dạo vài vòng trong trường nhưng không gặp được Lê Thấm Thấm, ngày thứ hai Mục Nhiễm Tranh lại tới những vẫn không gặp được.
Đến ngày thứ ba Mục Nhiễm Tranh vừa đi tới cổng trường đã nhìn thấy Lê Thấm Thấm mặc đồ thể thao đang ôm sách vở đi ra ngoài cùng mấy người bạn học.
Chương 1819
Trong đám bạn học có người da đen người da trắng, nhưng không có người nước mình.
Giây phút nhìn thấy Mục Nhiễm Tranh, Lê Thấm Thấm cũng sững sờ trong chốc lát.
Anh đen đi, gầy hơn, tuy vết sẹo nơi khóe mắt rất mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy, so với trước đây, anh như biến thành một người khác.
Hai người cứ đứng nhìn nhau như thế, có lẽ là do quá bất ngờ nên cả hai đều quên mỉm cười.
Bạn học của Lê Thấm Thấm cũng nhìn thấy Mục Nhiễm Tranh, họ không quen ngôi sao như anh nên hỏi Lê Thấm Thấm bằng tiếng Anh, “Cậu quen anh ta sao? Là bạn của cậu à?”
Lúc này Lê Thấm Thấm mới hoàn hồn, cô trả lời bằng thứ tiếng Anh vô cùng trôi chảy: “Tớ không quen anh ta.”
Nói xong cô cùng mấy người bạn học đi thẳng về phía trước, họ đi ngang qua Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm cứ thế lướt qua nhau, đây là điều nằm ngoài dự đoán của anh, anh đã nghĩ tới vô số cảnh hai người gặp nhau, nhưng chưa từng nghĩ tới trường hợp này.
Sắc mặt Lê Thấm Thấm vô cùng khó coi, sau khi bỏ đi, cô còn quay đầu lại nhìn, Mục Nhiễm Tranh vẫn đứng nguyên ở đó.
Cô cũng không biết vì sao lại phủ nhận rằng mình quen anh, hơn nửa năm qua có lẽ lòng cô đã nguội lạnh.
Lê Thấm Thấm và bạn học của mình vừa nói vừa cười rời khỏi nơi này.
Hôm nay cô hẹn các bạn học cùng đi thư viện trung tâm thành phố, sau khi đến nước Anh cô như biến thành một người khác, cô rất cố gắng hòa nhập với môi trường sống nơi đây, cũng rất nỗ lực học tập.
Mấy bạn học đứng ở bến xe chờ xe, Lê Thấm Thấm nhìn ra sau với vẻ bất an, mọi người trò chuyện đôi câu nhưng Lê Thấm Thấm không quan tâm lắm.
Trong đầu cô toàn là hình ảnh của Mục Nhiễm Tranh, cô từng nghĩ vô số lần, có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó cô sẽ gặp được anh, nhưng khi gặp được rồi, cô không ngờ mình lại chạy trốn.
Cứ chạy trốn như vậy thật sao?
Lê Thấm Thấm cảm giác nhịp tim mình đập nhanh như trống bỏi.
“Xe tới rồi!” Một bạn học nói bằng tiếng Anh.
Vào thời khắc ấy Lê Thấm Thấm bỗng ý thức được điều gì đó, “Xin lỗi, hôm nay tớ có chuyện rất quan trọng, các cậu đi trước đi!”
Nói xong Lê Thấm Thấm ôm sách chạy điên cuồng về phía sau, mấy người bạn học của cô đưa mắt nhìn nhau, nhưng bởi vì xe đã tới nên họ đành lên xe.
Lê Thấm Thấm chạy về cổng trường nhưng đã không thấy bóng dáng của Mục Nhiễm Tranh.
Cô tìm mấy vòng quanh trường nhưng không thấy Mục Nhiễm Tranh.
Anh làm gì ở đây? Vì sao anh lại tới đây?
Trong đầu Lê Thấm Thấm có một đống câu hỏi, hay là người ban nãy cô nhìn thấy không phải là Mục Nhiễm Tranh?
Chẳng lẽ bỏ qua lần này sẽ không còn gặp lại anh nữa sao?
“Em đang tìm anh sao?” Một giọng nói trầm ấm từ sau lưng cô vọng tới.
Lê Thấm Thấm chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy bóng dáng ban nãy.
Mục Nhiễm Tranh cười nhạt chỉ vào quán cà phê bên đường nói: “Anh uống cà phê ở quán cà phê bên đường.”
Thực ra bởi vì quán cà phê này đối diện cổng trường nên anh đã ngồi chờ ở đây ba ngày rồi.
Chương 1820
Lê Thấm Thấm không nói gì mà móc điện thoại từ trong túi, cô loay hoay một hồi lâu.
Mục Nhiễm Tranh cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn cô, anh không biết cô muốn làm gì.
Cuối cùng Lê Thấm Thấm cũng tìm được trang kia, cô cầm điện thoại lên chìa màn hình ra trước mặt Mục Nhiễm Tranh.
“Vì sao em gọi điện cho anh mà anh không nghe?”
Mục Nhiễm Tranh nhìn thấy nhật ký cuộc gọi trên màn hình, trên đó hiển thị cuộc gọi đến cho anh.
Khi nhìn thấy thời gian là ngày đó thì Mục Nhiễm Tranh sững sờ mấy giây.
Anh sẽ không bao giờ quên ngày đó, cái ngày mà anh trải qua kiếp nạn sinh tử, đi từ cõi chết trở về, cũng chính ngày hôm đó anh gặp tai nạn giao thông.
Cũng bởi vì muốn nhận cuộc điện thoại này nên anh mới gặp tai nạn.
Bởi vì tình hình lúc ấy khẩn cấp, anh còn chưa thấy rõ là ai gọi thì đã xảy ra tai nạn.
Vẻ mặt Lê Thấm Thấm vô cùng nghiêm túc, đây là khúc mắc trong lòng cô.
“Có lẽ ngày đó anh đang bận, với cả đây là số nước ngoài nên không nghe.”
Mục Nhiễm Tranh vẫn chọn nói dối, anh nghĩ nếu như nói với Lê Thấm Thấm rằng anh gặp tai nạn vì cuộc điện thoại này thì chắc cô sẽ khó chịu lắm đây?
Lê Thấm Thấm nghe thấy Mục Nhiễm Tranh giải thích hời hợt như vậy thì bỗng òa khóc.
Khi đó cô vừa đến nước Anh không lâu, đó là thời điểm cô buồn nhất.
Bởi vì tiếng Anh quá kém nên cô không thể giao tiếp với mọi người, bên cạnh toàn là những người xa lạ, đến từ các quốc gia khác nhau, không quen môi trường sống và đồ ăn ở đây.
Khi đó cô vô cùng tuyệt vọng, cô cũng rất nhớ Mục Nhiễm Tranh, cô rất muốn hỏi anh rằng ngày đó anh hẹn cô để làm gì.
Cô cũng biết Mục Nhiễm Tranh sắp kết hôn, nhưng trong lòng cô vẫn không buông bỏ được anh, thế là cô cho mình một cơ hội cuối cùng, cô tự nói với bản thân rằng cô chỉ gọi cho anh một cuộc thôi, chỉ một cuộc thôi.
Lúc gọi điện thoại là vào buổi tối theo giờ nước Anh, cô cầm điện thoại mà tay cứ run rẩy mãi.
Nhưng điện thoại mãi không kết nối được, tối hôm đó cô cảm nhận được sự độc ác của cả thế giới.
“Khóc cái gì chứ?” Mục Nhiễm Tranh bước lên phía trước ôm Lê Thấm Thấm vào lòng.
Lê Thấm Thấm nép vào lòng Mục Nhiễm Tranh khóc to hơn.
Hơn nửa năm qua không ai biết cô cố gắng cỡ nào, vượt qua kiểu gì.
“Vì sao không nghe điện thoại của em? Vì sao?” Lê Thấm Thấm vừa khóc vừa đấm vào ngực Mục Nhiễm Tranh.
Mục Nhiễm Tranh chỉ đứng yên không nhúc nhích, anh không biết phải trả lời câu hỏi của Lê Thấm Thấm như thế nào.
Lê Thấm Thấm khóc một hồi lâu, cô ngước đôi mắt ngân ngấn nước nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Sao anh lại tới đây?”
“Em có muốn ăn chút gì không? Anh đói rồi.” Mục Nhiễm Tranh nói sang chuyện khác.
Lê Thấm Thấm dẫn Mục Nhiễm Tranh đi đến một nhà hàng, có vẻ Lê Thấm Thấm thường xuyên đến nhà hàng này ăn cơm nên cô rất quen ông chủ và phục vụ ở đây.
Chương 1821
Có lẽ nhà hàng này ở tầm trung trở lên, mức tiêu dùng ở nước ngoài tương đối cao.
Hai người tìm một vị trí cạnh cửa sổ rất yên tĩnh.
Lê Thấm Thấm Tranh chọn món giúp Mục Nhiễm, cô toàn gọi những món ngon nhất ở đây nên giá cao hơn hẳn.
“Em không mời anh ăn cơm đâu.” Lê Thấm Thấm vẫn xụ mặt, móc từ trong túi ra một tấm thẻ, “Dùng thẻ nhân viên sẽ được giảm hai mươi phần trăm, lát nữa anh cầm cái này đi tính tiền.”
“Em thường xuyên đến đây ăn cơm à?”
Lê Thấm Thấm quay mặt đi không nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Em làm thuê ở chỗ này, ai làm ở đây cũng có thẻ nhân viên hết.”
“Làm thuê?” Mục Nhiễm Tranh cảm thấy hơi ngạc nhiên, không ngờ Lê Thấm Thấm được nuông chiều từ bé mà ra nước ngoài cũng phải đi làm thuê, hơn nữa còn là làm phục vụ.
“Có gì mà phải ngạc nhiên!” Lê Thấm Thấm không giải thích thêm.
Sau đó hai người không nói gì nữa, Lê Thấm Thấm nhìn ra ngoài cửa sổ còn Mục Nhiễm Tranh nhìn Lê Thấm Thấm.
Cô gầy hơn trước, khuôn mặt trái xoan giờ đã không còn chút xíu thịt nào, có thể thấy được cuộc sống ở nước ngoài cũng không dễ dàng gì.
Món ăn nhanh chóng được mang lên, hai người bắt đầu ăn cơm, vẫn không ai mở miệng.
Đến khi hai người cùng cầm dĩa xiên vào quả cà chua bi trong đĩa salad rau xanh.
Lê Thấm Thấm nhìn Mục Nhiễm Tranh rồi thu dĩa lại, dù sao cũng là Mục Nhiễm Tranh mời.
Mục Nhiễm Tranh đặt quả cà chua bi cuối cùng vào trong đĩa của Lê Thấm Thấm.
“Anh vẫn chưa trả lời em anh tới đây làm gì, quay phim hả?”
Lê Thấm Thấm hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
“Du học.”
“Du học?” Nghe thấy từ này Lê Thấm Thấm vô cùng bất ngờ.
“Em sống bên này thế nào?”
“Tốt lắm!” Lê Thấm Thấm quật cường không muốn nói gì cả.
Mục Nhiễm Tranh vừa định mở miệng thì điện thoại vang lên, anh lập tức nghe, nói mấy câu rồi cúp máy.
“Hôm nay hơi muộn rồi, anh phải về đây, đây là địa chỉ nhà trọ của anh.” Mục Nhiễm Tranh đặt một tấm danh thϊếp lên mặt bàn rồi đẩy sang chỗ Lê Thấm Thấm, “Nếu em cần gì thì có thể tới tìm anh, số điện thoại của anh không đổi, vẫn là số trong nước.”
Nói xong Mục Nhiễm Tranh đứng dậy đi tính tiền rồi rời đi.
Lê Thấm Thấm nhìn chằm chằm bóng lưng anh với vẻ dữ tợn, “Em sẽ không đi tìm anh đâu!”
Lê Thấm Thấm còn chưa ăn xong, cô bĩu môi nhìn quả cà chua bi Mục Nhiễm Tranh đưa cho mình rồi lại nhìn về phía tấm danh thϊếp trên mặt bàn.
“Ai thèm đi tìm anh? Dựa vào đâu mà bảo em đi tìm anh!” Lê Thấm Thấm nói với vẻ đầy bực bội.
Cô cầm túi lên rời đi, mới đi ra ngoài được mấy bước đã quay lại, dè dặt nhét tấm danh thϊếp kia vào trong túi rồi mới đi.
Ba ngày sau Lê Thấm Thấm mới quyết định đi tìm Mục Nhiễm Tranh, rất lâu trước đó, cô tưởng mình có thể quên được người đàn ông này hoàn toàn, nhưng cô lại phát hiện khi anh xuất hiện trước mặt cô, đến cả lúc ngủ cô cũng mơ thấy anh.
Chương 1822
Bởi vì ở nước ngoài Lê Thấm Thấm dồn toàn bộ tâm trí vào việc học nên cô không chú ý tin tức trong nước, bởi vì cô biết tin tức trong nước chắc chắn có liên quan đến anh, cô ép buộc bản thân không xem.
Nhà trọ Mục Nhiễm Tranh thuê ở trong một tòa chung cư vô cùng bình thường, đến mức khi đến nơi Lê Thấm Thấm thậm chí còn hoài nghi mình đi nhầm.
Cô xác nhận lại địa chỉ trên tấm danh thϊếp trong tay mình mấy lần rồi mới đi đến nhà trọ tạm thời của Mục Nhiễm Tranh.
Mở cửa nhìn thấy Lê Thấm Thấm, Mục Nhiễm Tranh khá bất ngờ.
“Vào đi, anh đang định nấu cơm trưa.” Mục Nhiễm Tranh mặc quần áo ở nhà rộng rãi, tràn ngập phong thái của đàn ông khi ở nhà.
Lê Thấm Thấm vào trong nhà, trong phòng bếp có cà chua đang cắt dở, xem ra Mục Nhiễm Tranh đang nấu cơm.
“Anh còn biết nấu cơm? Chẳng phải anh không biết nấu cơm sao?”
Cô vẫn nhớ khi hai người họ ở chung dưới một mái nhà, cả hai toàn gọi thức ăn ngoài, bời vì hai người đều không biết nấu cơm.
Khoảng thời gian ở căn phòng dưới mặt đất, Mục Nhiễm Tranh sống rất túng quẫn, anh thử tự nấu cơm bởi vì như vậy có thể tiết kiệm tiền.
Bất giác anh đã biết nấu mấy món đơn giản.
“Anh biết một chút thôi, em ngồi đi.”
Mục Nhiễm Tranh rót một cốc nước cho Lê Thấm Thấm rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Lê Thấm Thấm trông thấy trên bàn có mấy quyển sách về kịch bản và phim, bèn cầm lên nhìn qua rồi trả về chỗ cũ.
Cô ngồi một mình trong phòng khách có chút buồn chán bèn đi vào phòng bếp.
Mục Nhiễm Tranh nhìn cô một cái, “Trưa nay ăn mì nhé, nếu em không thích thì có thể gọi thức ăn ngoài.”
Lê Thấm Thấm bĩu môi liếc nhìn Mục Nhiễm Tranh, “Anh sống kiểu này từ bao giờ vậy hả?”
Cô vừa nói vừa đi tới tủ lạnh, mở tủ lạnh ra phát hiện bên trong đầy ắp rau xanh.
“Anh định ở đây lâu à?”
Mục Nhiễm Tranh cười không nói.
“Bỏ đi, dù sao em cũng không thể ăn không của anh được, em sẽ nấu hai món, còn anh nấu mì.” Nói xong Lê Thấm Thấm lấy một ít rau từ trong tủ lạnh.
Không ngờ Lê Thấm Thấm cũng rửa rau thái rau một cách thuần thục, Mục Nhiễm Tranh nhìn mà trợn mắt há mồm, chắc hẳn cuộc sống của cô ở nước ngoài cũng không dễ dàng, cô còn đi làm thuê kiếm tiền thì biết nấu ăn cũng chẳng có gì là lạ.
Hai người bận rộn trong phòng bếp, không quấy rầy nhau cũng không nói gì nhưng vô cùng hài hòa.
Món ăn nhanh chóng được bưng lên bàn, Mục Nhiễm Tranh làm hai bát mì cà chua trứng, Lê Thấm Thấm làm khoai tây sợi chua cay và thịt xào ớt xanh.
“Đây là hai món tủ của em, ở bên Anh em sống qua ngày dựa vào hai món này đấy!” Lê Thấm Thấm hừ một tiếng với vẻ vô cùng kiêu ngạo.
“Em trưởng thành rồi.”