TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 1480

Chương 1480:

Đối với bà ta mà nói, thể diện và sự kiêu ngạo rất quan trọng, hơn nữa sau lưng bà ta còn một chỗ dựa cực lớn.

“Bà không phân biệt trắng đen, đánh dì nhỏ tôi, khiến thể xác và tinh thần cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng, lại còn định lột sạch quần áo cô ấy…” Diệp Phi cướp lấy một khẩu súng từ trên người bảo vệ: “Tôi muốn một tay, một chân của bà, không quá đáng chị “Hôm nay anh có cậu chủ Trịnh chống lưng nên tôi nhận thua”

Bà chủ Phùng cần môi: “Nhưng tôi cũng không phải người dễ ức hiếp, tôi có thể bảo đảm, sau khi anh ra tay với tôi, nhất định anh sẽ rước thêm phiền phức cho cậu Trịnh”

Diệp Phi cười nhạt: “Bà có chỗ dựa?”

Sắc mặt bà chủ Phùng trầm xuống: “Tôi là người của cậu Kiều Sở”

Lời này vừa nói ra, cả hội trường liền im lặng lại, rất nhiều người vô cùng sửng sốt, họ vốn dĩ không ngờ tới bà chủ Phùng lại có quan hệ với Uông Kiều Sở.

Mọi người cũng không chút nghỉ ngờ bà chủ Phùng đang phô trương thanh thế gì, dù sao cho bà ta mười lá gan bà ta cũng không dám dây vào Uông Kiều Sở.

Trịnh Tuấn Khanh cũng ngây người, sau đó anh bật cười, thế giới này nhỏ thật đấy.

“Cậu Kiều Sở?”

Diệp Phi lạnh nhạt mở miệng: “Uông Kiều Sở?”

Bà chủ Phùng kiêu ngạo đáp lại: “Không sail”

Bà ta không giải thích soa mình và Uông Kiều Sở lại quen nhau, quan hệ như thế nào, bà ta chỉ nói đơn giản tên anh ta ra thôi Mặc dù không nhất định là có thể dọa dẫm Trịnh Tuấn Khanh nhưng ít nhất có thể khiến Diệp Phi ước lượng được hậu quả Ai biết được Diệp Phi lại lấy điện thoại ra: “Cho bà một cơ hội gọi cho anh ta, hỏi xem anh ta có thể bảo vệ bà được không”

Bà Phùng sững người, không biết Diệp Phi lấy đâu ra sự tự tin nữa?

Chỉ là bà ta không lãng phí cơ hội, bà ta lấy điện thoại, bấm số điện thoại đã thuộc lòng.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, một giọng nói lạnh nhạt truyền tới: “Am Bà Phùng lập tức trở nên hèn mọn, giọng điệu cung kính nói: “Cậu Sở à, tôi là bà Phùng của bất động sản Phùng thị, tối nay tôi gặp phải một chuyện, động đến cậu ba nhà họ Trịnh và bạn anh ta”

Bà ta nhanh chóng nói ra tình cảnh của mình: “Bọn họ muốn phế tôi, muốn để Phùng thị phá sản”

“Cậu ba nhà họ Trịnh?”

Bên kia điện thoại truyền tới giọng chất vấn của Uông Kiều Sở, ngữ khí lộ rõ sự không vui: “Trịnh Tuấn Khanh? Bà đắc tội với tên đê tiện đó à?”

Sắc mặt Trịnh Tuấn Khanh vô cùng khó coi.

Diệp Phi cười nhạt: “Nói cụ thể cho anh ta biết, người bà đắc Trịnh Tuấn Khanh mà là tôi, Kim Chỉ Lâm, Diệp Phi”

Bà chủ Phùng không biết Diệp Phi lấy đâu ra sự tự tin này, người dám chế giều Trịnh Tuấn Khanh, chẳng nhế lại không đấu nối với Diệp Phi sao?

Thế nhưng bà ta vẫn bổ sung thêm một câu: “Chủ yếu là tôi dây vào một người tên Diệp Phi, anh ta là cái gì của Kim Chỉ Lâm ấy.”

không phải Giọng nói vốn mất kiên nhẫn đột nhiên trở nên trầm mặc.

Sau đó, Uông Kiều Sở lạnh lùng nói: “Vậy bà phó mặc theo ý trời đi”

Một giây sau, điện thoại bị tắt đi.

Phó mặc theo ý trời?

Là ý gì?

Bà chủ Phùng hoang mang, bà ta nắm chặt lấy điện thoại, sau đó mới hoàn hồn lại.

Phó mặc theo ý trời, cũng đông nghĩa với việc lực bất tòng tâm, không dây vào nổi.

Đọc truyện chữ Full