Chương 1942
“Cô nóng lòng phủ nhận như vậy, thế thì chắc chắn đã sinh ra rồi.” Seven nhìn Tô Lam rồi cười.
“Không có, thật sự không có, xin các người tin tôi, không có con, chúng tôi không có con!”
Seven giơ nắm đấm về phía bụng của Tô Lam, Tô Lam bảo vệ bụng mình theo bản năng.
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc là bây giờ trong bụng cô cũng có một đứa nhỉ?”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía bụng Tô Lam, không nhìn kỹ thì thật sự không nhìn ra, quả thực bụng dưới của cô hơi nhô lên.
“Không có, tôi không mang thai.” Tô Lam lắc đầu như trống bỏi.
“Từ lúc ở trên thuyền tôi đã nhìn ra cô có vấn đề rồi, một người bình thường khi bị ma cà rồng bắt cóc mà vẫn có thể nuốt trôi cơm sao? Chắc chắn bên trong có trò mèo gì đó, mặc dù cô cố gắng che giấu, nhưng cũng không thoát được con mắt của tôi đâu!” Seven tiếp tục phân tích.
Ông Butt nheo mắt cười rồi liếc nhìn bụng Tô Lam.
“Tốt lắm.” Ông ta ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn: “Quan Triều Viễn, vợ cậu mang thai đang ở trong tay tôi, tôi chỉ có một điều kiện, đưa con của cậu đến cho tôi, tôi có thể tha cho vợ cậu, đứa con chưa ra đời của cậu và cả cậu nữa, một mạng đổi lấy ba mạng, vụ đổi chác này có rất hời đấy!”
Tô Lam vô cùng sợ hãi nhìn Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn không nói gì mà nhìn chằm chằm vào ông Butt.
“Quan Triều Viễn, cậu nhớ lấy, tôi cho cậu mười ngày, nếu không thì vợ cậu và đứa con chưa ra đời của cậu sẽ chết rất thảm đấy.”
Bruce tóm lấy Quan Triều Viễn bằng một tay rồi thẳng thừng ném anh ra khỏi tòa lâu đài, Quan Triều Viễn người đầy máu nằm im bất động trên đất.
Tô Lam bị nhốt trong ngục.
Daisy xuất hiện ngoài cửa lâu đài, cô ta đỡ Quan Triều Viễn dậy rồi dìu anh đến rừng cây gần đó, để anh dựa vào gốc cây rồi lại tìm nước suối và thảo dược nhét vào miệng Quan Triều Viễn.
“Mấy thứ này có thể khiến anh hồi phục nhanh hơn một chút.” Daisy ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn chậm rãi mở mắt nhìn Daisy, anh dùng hết sức mình tát vào mặt Daisy.
Daisy nắm lấy cổ áo Quan Triều Viễn: “Em có lòng tốt cứu anh nhưng anh lại đánh em? Quan Triều Viễn, anh có tin em có thể dễ dàng khiến anh thịt nát xương tan không?”
“Cứu tôi? Cô hại con trai tôi rồi.”
Daisy buông cổ áo Quan Triều Viễn ra: “Quả nhiên anh có con trai, vụ đổi chác này rất hời, dùng mạng của con trai anh để đổi lấy Tô Lam và con của hai người, mất một đứa con trai, chẳng phải trong bụng Tô Lam vẫn còn một đứa sao?”
“Cô mãi mãi không thể làm mẹ được, cũng sẽ không hiểu con cái là điều không thể thay thế. Con trai của chúng tôi là Lam Lam dùng mạng của mình để đổi, tôi thà người chết là tôi.”
Giọng Quan Triều Viễn rất khẽ, anh có thể nói được đã là điều rất khó rồi.
Daisy nghe Quan Triều Viễn nói thế thì im lặng, cô ta không thể hiểu được điều này.
“Chuyện đã thế này rồi cũng không còn cách khác, thủ đoạn của Butt độc ác, Tô Lam rơi vào tay ông ta, anh cũng không còn lựa chọn nào khác.”
“Tại sao cô lại giúp tôi?”
“Không phải em giúp anh, em đang phá chuyện tốt của Butt thôi. Anh nói không sai, em chính là con cờ của ông ta, cái chết của em đều do ông ta một tay sắp xếp!” Trong mắt Daisy đầy căm thù.
Chương 1943
Quan Triều Viễn nhàn nhạt cười, anh chẳng có tâm tư đâu mà lo đến những chuyện này, việc quan trọng nhất bây giờ là anh phải giải quyết vấn đề khó khăn của mình.
“Em đưa anh về Love Valley nhé? Ít nhất thì đến đó anh còn có người bàn bạc với anh.”
Daisy đưa Quan Triều Viễn về Love Valley, sau vài ngày nghỉ ngơi, Tô Kiêm Mặc đã hồi phục hoàn toàn, cậu không ngờ Quan Triều Viễn được đưa về trong tình trạng người bê bết máu.
Thấy Daisy đưa Quan Triều Viễn về, mọi người cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Mục Chỉ Huyên đưa Quan Triều Viễn đến phòng ngủ để trị vết thương cho anh.
Đêm khuya vắng vẻ, một mình Quan Triều Viễn nằm trên giường ngẩn người nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Không biết bây giờ Tô Lam ở gia tộc Butt thế nào rồi.
Anh lấy điện thoại dưới gối ra, rất lâu sau điện thoại mới kết nối.
“Alo, là em, anh bảo Doãn Cẩn sắp xếp máy bay riêng tốt nhất của em cho anh đi, trong một tuần đưa Tam Tam đến đây, phải nhanh lên.”
Lâu đài Dark Mountain.
Tô Lam bị nhốt trong nhà lao, cô tuyệt vọng nhìn xung quanh tối đen.
Butt muốn Quan Triều Viễn lấy con của họ để đổi lấy tự do cho cô, liệu Quan Triều Viễn có thật sự làm vậy không?
Không, không đâu, Quan Triều Viễn luôn nói mạng của Tam Tam là do cô dùng mạng sống của mình đổi lấy, chắc chắn anh sẽ không làm vậy, chắc chắn anh sẽ nghĩ cách khác.
Tô Lam chắp tay thầm cầu nguyện.
Butt và ba cậu con trai đang bàn bạc kế hoạch lớn trong phòng họp.
“Con không hiểu lắm, sao bố lại muốn con của Quan Triều Viễn làm gì? Quan Triều Viễn chỉ mang trong mình một nửa dòng máu ma cà rồng, cho dù con của anh ta sinh ra trước khi anh ta giải trừ phong ấn thì đứa bé đó cũng chỉ có một phần tư dòng máu ma cà rồng thôi, hình như không có tác dụng với chúng ta mà.”
Villand không hiểu tại sao Butt lại trao đổi như vậy.
Nhưng có vẻ trong lòng Butt đã có dự tính: “Lẽ nào các con không thấy thế giới ma cà rồng của chúng ta chưa bao giờ có trẻ con à?”
Ba anh em đều sững sờ, nghĩ kỹ lại thì đúng là như vậy, thế giới ma cà rồng chưa bao giờ có trẻ con, Daisy đã được coi là người nhỏ tuổi nhất rồi, năm đó khi cô ta trở thành ma cà rồng cũng đã mười bảy tuổi.
“Tại sao ạ?”
“Kể từ khi ma cà rồng rời xa thế giới loài người, bắt đầu sống ẩn dật đã có một khoảng thời gian rất an nhàn, tự tại, cho đến khi một đứa bé xuất hiện. Đó là một cặp đôi ma cà rồng, họ cảm thấy cuộc sống của ma cà rồng quá dài, quá chán, họ muốn có con, vì thế đã khiến đứa trẻ mắc bệnh nặng trở thành ma cà rồng.”
Ánh mắt Butt bắt đầu trở nên u tối, đây là quãng lịch sử đã bị phủ bụi.
“Hai vợ chồng hết lòng nuôi nấng đứa trẻ, dạy nó quy luật sinh tồn trong thế giới ma cà rồng, nhưng dù sao trẻ con vẫn là trẻ con, trí óc vẫn còn non nớt, thậm chí còn hơi nổi loạn, sau một lần cãi nhau với bố mẹ, nó đã gϊếŧ hai vợ chồng đó.”
Ba anh em nghe vậy thì rất sốc.
Chương 1944
“Gϊếŧ bố mẹ mình sao?”
“Đúng vậy, nó đã gϊếŧ bố mẹ trong thế giới ma cà rồng của mình. Chúng ta là người trưởng thành, có thể kiểm soát sức mạnh của mình, nhưng trẻ con thì không. Chúng chưa đủ trưởng thành để đối mặt với năng lực mạnh mẽ của mình, thường xuyên ra tay là sẽ trí mạng.”
Butt dường như rất hài lòng với những điều này.
“Sự xuất hiện của đứa trẻ này là một thảm hoạ diệt vong đối với ma cà rồng. Nó không chỉ gϊếŧ bố mẹ mình, mà còn gϊếŧ tất cả ma cà rồng khác trong làng, không ai là đối thủ của nó.”
“Vậy đứa bé đó…”
“Đứa bé đó còn biết quá ít về thế giới ma cà rồng, bố mẹ còn chưa kịp dạy nó thì đã bị nó gϊếŧ. Ma cà rồng cũng không phải bất khả chiến bại, họ cũng có kẻ thù thiên nhiên, kẻ thù này chính là sói trắng. Đứa bé đó không biết tự lượng sức mình mà đi vào rừng Zavala, muốn thuần phục một con sói trắng để làm thú cưng, kết quả đã bị sói trắng ăn thịt.”
Butt khẽ thở dài: “Từ đó thảm hoạ của thế giới ma cà rồng mới dừng lại.”
“Thật không thể tin được, bao nhiêu ma cà rồng như thế lại không đánh bại được một đứa trẻ?” Bruce cảm thấy thật buồn cười.
“Khi đứa bé này vừa mới trở thành ma cà rồng, biết mình vẫn còn sống và sở hữu năng lực mạnh mẽ thì bắt đầu trả thù những người khi nó còn sống. Vì bệnh tật nhiều năm nên thường xuyên bị người chế giễu, nội tâm nó cũng rất u ám, việc đầu tiên nó làm sau khi trở thành ma cà rồng là đi trả thù.”
Butt kể tiếp: “Nó hút cạn máu của những đứa bạn đã cười nhạo mình, còn có y tá từng tiêm cho nó, bác sĩ từng quát nó khi ở bệnh viện, không bỏ qua cho bất kỳ ai. Sau khi được bổ sung lượng lớn máu tươi, năng lực của nó trở nên cực kỳ mạnh mẽ.”
“Đáng sợ quá!”
“Chính vì chuyện này mà nó đã gây ra sự hoảng loạn trong thế giới loài người. May mắn thay, bố mẹ ma cà rồng của nó đến kịp và đưa đi, nếu không chắc chắn loài người sẽ phát hiện ra nó.”
Người trưởng thành có trí óc đã phát triển sau khi trở thành ma cà rồng sẽ cho rằng mình sống lại và đến một thế giới khác, còn trẻ con trí óc còn non nớt, khả năng hiểu sự việc kém nên dễ đi sai đường.
“Về sau thế giới ma cà rồng bình yên trở lại, mọi người đặt ra quy định ma cà rồng chuyển hoá bắt buộc phải là người từ mười bảy tuổi trở lên, kể từ đó không còn ai dám chuyển hoá trẻ con thành ma cà rồng nữa.”
“Nhưng con của Quan Triều Viễn chỉ có một phần tư dòng máu ma cà rồng, năng lực của nó vẫn chưa thể biết, cho dù nó thật sự có năng lực cực mạnh thì chúng ta có chắc là sẽ kiểm soát được nó không?” Seven đưa ra ý kiến của mình.
“Trẻ con có thể huấn luyện, con của cậu ta chưa trải qua sinh tử, tuổi vẫn còn nhỏ, mọi thứ đều có thể dạy. Trước khi Quan Triều Viễn giải trừ phong ấn có năng lực đặc biệt, chắc chắn năng lực đặc biệt này sẽ truyền lại cho con cậu ta.”
Butt có vẻ rất chắc chắn về điều này.
Seven không tiếp tục phản bác nữa, hy vọng mọi thứ là đúng.
Love Valley.
Daisy đưa Quan Triều Viễn về Love Valley cũng đã mấy ngày nhưng cô ta cứ chần chừ không chịu về. Vì cô ta đưa Quan Triều Viễn trở lại nên Mục Chỉ Huyên và Quan Hạo đều đối xử rất khách sáo với cô ta.
Daisy ngồi trên một chiếc cây ngô đồng rất cao ngắm nhìn nơi xa, khung cảnh ở Love Valley rất đẹp, đẹp hơn Dark Mountain rất nhiều, tiếc rằng đây là lần thứ hai cô ta đến, lần thứ nhất cũng không được thưởng thức.
Chương 1945
Tô Kiêm Mặc nhảy lên thân cây.
“Cô đang nhìn gì đấy?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy Love Valley các cậu rất đẹp, đã lâu lắm rồi tôi không được thấy cảnh đẹp thế này.”
Lần này gặp lại Daisy, Tô Kiêm Mặc cảm thấy cô ta dịu dàng hơn rất nhiều, không còn vênh váo hung hăng như trước nữa.
“Phong cảnh ở Love Valley chắc chắn là đẹp nhất trong cả thế giới ma cà rồng này, cô biết vì sao không?” Tô Kiêm Mặc ngồi xuống bên cạnh Daisy.
“Vì sao?”
“Bởi vì ma cà rồng ở đây tốt bụng, không bao giờ ganh đua với đời.”
Daisy nghe xong không nói gì.
“Dù sao chúng tôi cũng cảm ơn cô.”
“Không phải tôi giúp các cậu mà là đang giúp chính mình.”
“Giúp cô?” Tô Kiêm Mặc không hiểu lời này của Daisy lắm.
“Là tên ác ma đó, ông ta đã gϊếŧ tôi! Là ông ta đã gϊếŧ tôi! Nếu không vì ông ta thì tôi có thể sống một cuộc đời bình thường. Cậu nói đúng, ma cà rồng không có gì hay cả, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, mỗi ngày đều lặp lại. Chính ông ta đã huỷ hoại tôi, còn coi tôi là một quân cờ!”
Ánh mắt Daisy đầy vẻ căm ghét: “Tôi sẽ không bao giờ cho phép kế hoạch của ông ta thành công. Ông ta muốn thứ gì thì tôi sẽ phá huỷ thứ đó!”
Daisy nói cho Tô Kiêm Mặc những gì mình đọc được trong cuốn nhật ký.
Tô Kiêm Mặc bỗng thấy rất cảm thông cho cô gái trước mặt.
“Vậy bây giờ cô định làm gì?”
“Tôi vẫn chưa nghĩ xong.” Chính vì chưa suy nghĩ ổn thoả nên cô mới ở lại đây, nếu không cô sẽ cảm thấy mình thật vô liêm sỉ khi ở lại Love Valley.
“Hay là cô ở lại đây đi.”
“Ở lại đây?” Daisy quay đầu nhìn Tô Kiêm Mặc.
“Đúng thế, ở lại đây. Không phải cô vừa nói nơi này rất đẹp sao? Tôi nghĩ cô mới chỉ cảm nhận được một phần mười vẻ đẹp của nơi này thôi, còn có nơi đẹp hơn nữa.”
Daisy đảo mắt: “Thôi bỏ đi, tôi ở lại đây thì sẽ thế nào? Tôi đã từng là trò cười ở đây, ở lại để mọi người tiếp tục chế giễu sao?”
“Người ở đây sẽ không chế giễu cô đâu, mọi người đều rất tốt bụng, hơn nữa không phải cô nói muốn trả thù sao? Bố tôi sẽ nghĩ cách cứu chị gái tôi ra, đến lúc đó chắc chắn sẽ có một cuộc ác chiến.”
Khoé môi Daisy cong lên nở nụ cười quyến rũ: “Nhóc xấu xa này, cậu muốn tôi ở lại để giúp các cậu cứu Tô Lam?”
“Cũng không hoàn toàn vì chị tôi.”
“Vậy thì vì sao?”
Tô Kiêm Mặc đứng lên, cúi đầu xuống nhìn Daisy với ánh mắt sâu xa.
“Tuỳ cô đoán sao thì đoán, ở lại hay không cũng tuỳ cô.” Tô Kiêm Mặc nhẹ nhàng nhảy xuống dưới.
Daisy phát hiện chàng thiếu niên này rất thú vị, trước đây cô chưa từng quan sát cậu, các chị em thường nói cậu rất đẹp trai, chỉ tiếc là khi ấy ánh mắt cô luôn nhìn Quan Triều Viễn, chưa bao giờ chú ý đến cậu.
Chương 1946
Cậu là một người phương Đông điển hình và thêm đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp của ma cà rồng, đó là đôi mắt ma cà rồng trong nhất mà cô từng thấy.
Được rồi, vậy cô sẽ ở lại vì chàng thiếu niên đẹp trai này.
Một chiếc máy bay đang bay về phía Love Valley, chiếc máy bay này đã phải hạ cánh ở vài nơi để đổ đầy nhiên liệu rồi lại lên đường, dù sao đường bay này cũng rất xa.
Khi vừa lên máy bay Tam Tam còn vui sướng khoa chân múa tay, bây giờ cũng đã ỉu xìu. Dù sao không gian trên máy bay có hạn, khi đi lại quá vội vàng nên Giản Ngọc chỉ chuẩn bị một vài món đồ chơi cho cậu.
Đây là lần đầu đi máy bay nên cậu bé thực sự như mười vạn câu hỏi vì sao.
Nhưng sự vui vẻ, mới lạ này chỉ kéo dài vài ngày.
Tam Tam nằm trên ghế ngáp dài, còn Giản Ngọc vẫn luôn mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Bác ơi khi nào chúng ta mới xuống máy bay?”
Giản Ngọc quay người lại đắp chăn cho Tam Tam: “Sắp rồi.”
“Sao bố mẹ cháu lại đi du lịch ở nơi xa thế chứ? Haiz… thật không thể khiến người khác bớt lo.”
Nghe Tam Tam nói vậy, Giản Ngọc mỉm cười.
“Tam Tam, cố gắng chờ thêm chút nữa, xuống máy bay là có thể gặp ông bà nội và cậu của cháu rồi.”
“Ông bà nội là gì? Cậu là gì? Có ăn được không ạ?”
Tam Tam là nhóc ham ăn nhưng trên máy bay lại chẳng có đồ gì ngon, những món mang theo lại đều là đồ ăn nhanh, cậu bé đã chán ngấy rồi. Bây giờ bụng cậu lép xẹp, cậu thật sự không ăn nổi đồ trên máy bay nữa.
“Ông bà nội là bố mẹ của bố cháu, cậu là em trai của mẹ cháu.”
Từ khi Tam Tam còn chưa có ký ức thì ông bà nội và cậu đã biến mất trong cuộc đời cậu, bởi vì sau này cũng không gặp được nên Quan Triều Viễn và Tô Lam không nhắc đến nữa.
“Ồ…” Tam Tam “ồ” một tiếng thật dài: “Hình như cháu nhớ đó.”
Giản Ngọc ngạc nhiên nhìn Tam Tam, sao cậu nhóc có thể nhớ được? Lần gặp cuối cùng hẳn là khi Tam Tam vừa tròn một tuổi đúng không? Khi đó trẻ nhỏ đã có ký ức rồi?
“Sao cháu nhớ được? Cháu nhớ gì?”
“Cháu không nhớ lắm.” Tam Tam lại lắc đầu.
Giản Ngọc mỉm cười, có lẽ là cậu nhóc nói linh tinh thôi.
Tới Love Valley đã là nửa đêm, khi ấy cậu nhóc ngủ rất say nên Giản Ngọc bế cậu xuống máy bay.
Quan Hạo, Mục Chỉ Huyên và Tô Kiêm Mặc đều không ngủ mà chờ máy bay đến, dù sao được đoàn tụ luôn khiến người ta vui vẻ.
“Nhóc con lớn quá rồi, đẹp trai quá, giống hệt Tiểu Viễn khi còn nhỏ.” Mục Chỉ Huyên cười không ngậm được miệng, đón Tam Tam từ trong lòng Giản Ngọc.
“Để con bế.” Một giọng nói vang lên từ sau lưng, mọi người cùng nhau nhìn về phía cửa, Quan Triều Viễn lảo đảo đi ra.
Bruce ra tay rất mạnh, trên mặt Quan Triều Viễn quấn băng gạc, anh còn gãy mất hai xương sườn.
“Con đừng bế thì hơn, con còn đang bị thương đấy.”
“Đây là con trai con.” Quan Triều Viễn cướp lấy Tam Tam từ trong vòng tay Mục Chỉ Huyên, không biết từ bao giờ con trai anh đã nặng thế này.