TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 1958-1962

Chương 1958

“Chuyện thế gian ai mà nói rõ được, giống như Kiêm Mặc khi còn sống trái tim luôn không khỏe, có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, đâu ai ngờ sau khi trở thành ma cà rồng, thằng bé lại ma cà rồng có khả năng đặc biệt chứ.”

Mục Chỉ Huyên ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi khi nghe thấy những điều này, không ngờ Tô Kiêm Mặc là ma cà rồng có khả năng đặc biệt.

Hơn nữa khả năng đặc biệt này đúng là rất đáng sợ, nói đây là khả năng có thể hủy diệt thế giới cũng không ngoa.

Cả một tòa lâu đài của Dark Mountain lại bị phá hủy chỉ trong chớp mắt.

Năng lực này cũng rất thần kỳ, cậu có thể bảo vệ người mà cậu muốn bảo vệ, tòa lâu đài sụp đổ ngay trước mặt Quan Triều Viễn và Tô Lam nhưng hai người họ không hề bị ảnh hưởng.

Butt chết trong lâu đài, những người khác trong lâu đài phần lớn đều không chết, cùng lắm chỉ bị thương nhẹ.

Kể từ đó, Dark Mountain bị diệt vong, thế giới ma cà rồng cũng không còn Dark Mountain nữa, người của Dark Mountain lần lượt trốn chạy khỏi đây.

Thậm chí Love Valley còn nhận một vài người giúp việc trước đây của Dark Mountain.

Ai cũng biết Tô Kiêm Mặc là ma cà rồng có khả năng đặc biệt, từ đó cũng không ai dám động đến Love Valley nữa, thậm chí một vài người yêu hòa bình cũng lần lượt đến nương nhờ nơi này.

“Em đi xem Tiểu Viễn.” Mục Chỉ Huyên nói xong thì đứng dậy đi lên lầu.

Quan Triều Viễn vẫn ở phòng ngủ trước đây của anh, lúc anh mở mắt thì thấy bên cạnh mình không có Tô Lam.

Cửa mở ra, Mục Chỉ Huyên đi vào thì thấy Quan Triều Viễn đang mở mắt.

“Tỉnh rồi à?”

“Lam Lam đâu?”

“Con bé không sao, con bị thương khá nặng, đừng dậy.” Mục Chỉ Huyên đi tới trước giường rót cho Quan Triều Viễn một ly nước, “Xương sườn lại gãy rồi, lần này con ngoan ngoãn chút đi.”

“Lam Lam thật sự không sao à?” Quan Triều Viễn vẫn hơi lo lắng.

“Sao ngay cả mẹ nói mà con cũng không tin thế? Con bé không sao, đã mời bác sĩ đến khám cho con bé rồi, lúc đầu bụng hơi đau nhưng nghỉ ngơi hai ngày đã ổn rồi.”

Lúc này Quan Triều Viễn mới yên tâm.

“Người có sao là con trai con đấy.”

Quan Triều Viễn quay đầu nhìn Mục Chỉ Huyên: “Thằng bé làm sao?”

“Từ lúc về đã ba ngày ba đêm rồi mà không nói một câu nào, ai nói chuyện với thằng bé nó cũng không trả lời, thằng bé trước đây thông minh là thế mà bây giờ lại trở nên ngờ nghệch như vậy.”

“Không sao đâu, vài ngày nữa là ổn thôi, có thể là bị dọa sợ rồi.”

Mục Chỉ Huyên cười khổ: “Con cũng thật là, không biết bàn bạc với mọi người mà đã đưa Tam Tam đi, may mà không xảy ra chuyện gì đấy, lỡ như xảy ra chuyện thì thế sao? Con thật sự định không cần con trai mình đấy à?”

Giọng Mục Chỉ Huyên hơi oán trách, thấy Quan Triều Viễn cả người đầy vết thương nên cũng không muốn nói gì quá đáng.

“Con còn cách gì nữa?”

Chương 1959

“Không có cách thì không biết nghĩ cách à? Sao có thể nghĩ đến cách ngu xuẩn như vậy? Mẹ nói cho con biết, nếu lần này Tô Lam cãi nhau với con thì con phải nhịn cho mẹ, con bé làm ầm lên cũng là điều nên làm thôi!”

Quan Triều Viễn không đáp.

“Mẹ nói con có nghe không?”

“Con biết rồi!” Quan Triều Viễn không vui.

“Dù sao thì mẹ cũng nói với con, lần này Tô Lam rất tức giận, con nằm trong phòng ba ngày ba đêm mà con bé không hề đến thăm con đâu.”

Lúc này Quan Triều Viễn mới để ý: “Vậy cô ấy ở đâu?”

“Con bé với Tam Tam ở trên gác lửng.”

“Tùy!” Quan Triều Viễn lật người khiến vết thương đau đớn.

Anh vẫn đang giận đấy! Nhớ đến những lời hôm đó Tô Lam nói với anh thì anh vô cùng tức giận!

“Giờ đã không có chuyện gì rồi, con xem ba người nhà các con đi, giận hờn cái gì? Đợi con khỏe hơn chút thì đi nói vài dễ nghe với Tô Lam, con đừng quên Tô Lam đang mang thai.”

Mục Chỉ Huyên thấy Quan Triều Viễn không lên tiếng thì cũng không nói thêm nữa.

Trong căn phòng trên gác lửng, Tam Tam ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Tô Lam ngồi bên cạnh, vẫn luôn ở cùng cậu bé.

Tô Lam đứng dậy, cầm bánh pudding dâu đã làm xong ở trên bàn tới.

“Tam Tam, bao lâu rồi con chưa ăn bánh pudding dâu mẹ làm nhỉ? Mau thử đi, ngon lắm đấy.”

Tam Tam như không nghe thấy, cậu bé vẫn ngây ngẩn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Tô Lam chỉ đành cất pudding dâu đi, Tô Kiêm Mặc từ bên ngoài bước vào.

“Tam Tam, cậu đưa cháu đi cưỡi hươu nhé? Hay là chúng ta đến cây lớn chơi đi? Chẳng phải cháu thích bắt đom đóm sao? Tối nay chúng ta đi.” Giọng điệu phấn khích của Tô Kiêm Mặc cũng không thể thu hút được sự chú ý của Tam Tam.

Cậu bé như đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ, không nói chuyện với ai cả.

Lúc dẫn cậu bé đi ăn cơm, cậu bé cũng sẽ ăn cơm, lúc đưa đi tắm thì cũng không từ chối, đưa đi ngủ thì cậu bé sẽ lên giường ngủ.

Trông như rất ngoan ngoãn nhưng lại luôn cảm thấy như thiếu cái gì đó.

“Kiêm Mặc, vô ích thôi, em cứ đi làm việc đi.”

“Chị, chị đừng lo quá, con nít mà, chắc là thằng bé sợ quá thôi, có thể hai ngày sau là ổn.”

“Ừm.” Tô Lam đáp, cô cũng hi vọng hai ngày sau sẽ ổn.

“À, anh rể tỉnh rồi.”

“Biết rồi.” Ánh mắt Tô Lam không chút gợn sóng, như thể đang nghe một chuyện không liên quan gì đến mình.

Tô Kiêm Mặc há miệng cũng không nói ra lời, ngay cả cậu cũng cảm nhận được giữa hai người này có vấn đề rồi.

Sau khi Tô Kiêm Mặc đi, Tô Lam vẫn luôn ngồi bên cạnh Tam Tam.

“Tam Tam, mẹ biết con sợ hãi, nhưng bây giờ tất cả đều qua rồi, mẹ đảm bảo những chuyện này sẽ không xảy ra nữa, con phải khỏe nhé.”

Tô Lam vừa nói vừa xoa đầu Tam Tam.

Chương 1960

Cuối cùng Tam Tam cũng quay đầu nhìn Tô Lam, sau đó dán mắt vào bụng Tô Lam.

Tô Lam xoa bụng mình: “Bác sĩ nói trong bụng mẹ là một em gái, Tam Tam có nhớ trước đây con đòi mẹ một em gái không?

Tam Tam nhà ta sắp làm anh rồi đấy, cho nên con phải dũng cảm hơn một chút để làm tấm gương tốt cho em trai và em gái nhé.”

Tam Tam bỗng lắc đầu, hành động đột ngột này khiến Tô Lam giật mình.

“Con lắc đầu là con có ý gì?”

Tam Tam không nói mà chỉ vào bụng Tô Lam.

Tô Lam nhớ đến những lời hôm đó Quan Triều Viễn nói, lẽ nào ý của Tam Tam là thằng bé không muốn có em gái?

“Tam Tam, con không muốn em gái sao?”

Lúc này Tam Tam gật đầu đầy kiên định.

Hốc mắt Tô Lam rơm rớm nước, cô hiểu, mây đen giăng kín, lốc xoáy hay lâu đài bỗng chốc sụp đổ gì đó trong thế giới của Tam Tam đều không đáng sợ bằng những lời Quan Triều Viễn nói.

“Tam Tam, hôm đó bố cố ý nói vậy thôi, không phải bố nói thật đâu. Bố mẹ sẽ không bao giờ vứt bỏ con, vì con là con trai của mẹ, hiểu không?”

Tô Lam bế Tam Tam để lên đùi mình: “Tam Tam, mẹ sẽ không bỏ rơi con vì có em gái đâu, mẹ vẫn cần con mà. Cần con giúp mẹ chăm sóc em trai em gái, đợi mẹ lớn tuổi rồi, mẹ cũng cần con chăm sóc cho mẹ nữa, cho nên sao mẹ có thể không cần con được chứ?”

Tam Tam nhìn Tô Lam, tia sáng trong đôi mắt vẫn còn ảm đạm.

Cậu bé không biết mình nên tin điều gì.

“Mẹ biết có thể là con vẫn đang giận, mẹ sẽ dùng hành động để chứng minh là mẹ sẽ không vứt bỏ con.”

Hai ngày tiếp theo Tô Lam vẫn luôn ở bên Tam Tam, mỗi bữa cơm cô đều tự mình làm cho Tam Tam, tình trạng của Tam Tam tốt lên nhiều, nhưng cậu bé vẫn không nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ lắc đầu hoặc gật đầu.

Tô Lam vẫn không đi thăm Quan Triều Viễn, Quan Triều Viễn nằm trong phòng cũng nóng lòng vì anh không thể nào xuống giường được, xem ra lần này Tô Lam thật sự rất giận.

Tô Kiêm Mặc mang bữa trưa đến cho Quan Triều Viễn: “Anh rể, ăn cơm thôi.”

Quan Triều Viễn chật vật ngồi dậy: “Chị cậu đâu?”

“Ở trên gác lửng ăn cơm với Tam Tam, sao thế?”

“Chỉ biết ở bên con trai!” Quan Triều Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Anh nói gì vậy?”

“Không nói gì hết.”

Quan Triều Viễn nghĩ ngợi rồi ngẩng đầu nhìn Tô Kiêm Mặc: “Kiêm Mặc, cậu lên gác lửng nói với chị cậu là anh không khỏe, vết thương nặng hơn, xuất huyết rồi. Tóm lại cậu nói sao cho nghiêm trọng chút!”

“Thế này chẳng phải anh bảo em nói dối à?” Tô Kiêm Mặc lúng túng gãi đầu.

“Đây gọi là lời nói dối thiện ý, khổ nhục kế đấy hiểu không? Chị cậu không chịu nổi khổ nhục kế đâu, cô ấy vừa nghe vết thương của anh nặng hơn thì chắc chắn sẽ đến thăm anh. Mau đi đi, đi nhanh đi!”

Nhưng Tô Kiêm Mặc lại cảm thấy không đáng tin lắm: “Khổ nhục kế này của anh có được không?”

Chương 1961

“Cậu không thử thì sao mà biết được? Mau đi đi, tin cậu đấy!”

Tô Kiêm Mặc cắn răng đi lên gác lửng, Tô Lam đang ăn cơm với Tam Tam.

“Chị, vết thương của anh rể nặng hơn rồi, hình như lại xuất huyết, hay là chị đi xem thử đi?”

Tô Lam khựng lại chốc lát, ngay cả Tam Tam nghe Tô Kiêm Mặc nói thế cũng ngẩng đầu nhìn Tô Lam.

Tô Lam tiếp tục đút cơm cho Tam Tam: “Vết thương nặng thì đi tìm bác sĩ, chị cũng đâu phải bác sĩ, không khám cho anh ấy được.”

“Chị, chị đến mức này sao? Đã bao nhiêu ngày rồi mà chị vẫn không đi thăm anh ấy, một mình anh ấy cũng rất đáng thương.”

“Chị bận mà, không đi được.” Giọng Tô Lam vẫn rất hờ hững: “Lần sau anh ấy còn bảo em chuyển lời nữa thì em đừng có đến.”

Tô Kiêm Mặc cũng hiểu thái độ của Tô Lam nên chỉ đành ủ rũ quay lại phòng Quan Triều Viễn, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng rên của Quan Triều Viễn.

“Ui da, đau chết mất thôi.”

“Được rồi anh rể, đừng giả vờ nữa. Là em, chị em không đến.”

Quan Triều Viễn mở mắt ngồi dậy: “Sao cô ấy không đến?”

“Sao chị ấy không đến, trong lòng anh không biết sao?” Tô Kiêm Mặc cũng cảm thấy hơi chán nản.

“Cậu nói với cô ấy thế nào, có phải cậu không nói rõ với cô ấy không? Sao cô ấy có thể không đến chứ?”

Quan Triều Viễn rất nghi ngờ Tô Kiêm Mặc hoàn toàn không đi nói với Tô Lam.

“Thì em nói với chị ấy như anh bảo đấy, chị em nói là chị ấy không phải bác sĩ, chị ấy đến cũng vô ích thôi. Còn bảo là chị ấy đang bận, nói em một trận nữa, bảo là sau này nếu anh bảo em chuyển lời thì em không cần đến đâu!”

Tô Kiêm Mặc nói hết đầu đuôi cho Quan Triều Viễn.

“Thế này không đúng!”

“Sao không đúng? Lần này chị em thật sự giận anh rồi, anh vẫn nên đợi có thể xuống giường rồi tự đi nói với chị ấy đi, em có thể giúp anh đến thế thôi!” Tô Kiêm Mặc nói xong thì ra khỏi phòng.

“Này nhóc con!” Quan Triều Viễn buồn phiền nằm xuống, ngay cả chiêu khổ nhục kế này cũng không dùng được.

Xem ra lần này Tô Lam thật sự giận rồi, trước đây chưa từng gặp tình huống thế này.

Đến tối, cả Love Valley yên tĩnh, mọi người đều chuẩn bị đi ngủ.

Quan Triều Viễn miễn cưỡng đứng dậy, nằm trên giường mấy ngày qua, anh cảm thấy cơ bắp cả người mình như cứng lại, nếu còn không vận động thì sẽ thành đồ bỏ đi mất.

Anh áp tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, không có tiếng gì cả, anh lặng lẽ mở cửa đi lên lầu.

Trên gác lửng vẫn có tiếng động, có lẽ Tô Lam vẫn chưa ngủ, anh cẩn thận đi lên, do dự hồi lâu mới gõ cửa.

Cửa nhanh chóng được mở ra, Tô Lam mở cửa, thấy Quan Triều Viễn nhưng mặt cô vẫn không có cảm xúc gì.

Quả nhiên ban ngày là lừa cô, cô biết ngay người đàn ông này lại dùng khổ nhục kế mà!

“Hì hì…” Quan Triều Viễn cười, không biết nói gì. Anh vừa chuẩn bị nhấc chân đi vào thì thấy Tô Lam không nhường đường, có vẻ là không hi vọng anh vào.

“Có chuyện gì sao? Tam Tam phải ngủ.”

“Nhớ em rồi…” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, cười đùa.

Chương 1962

“Không có chuyện gì thì em ngủ đây.” Tô Lam định đóng cửa lại.

“Em đừng… có gì từ từ nói, anh cũng đâu có chọc giận em, thế mà em chẳng thèm đoái hoài đến anh, anh đã bị thương thành thế này rồi, em chỉ biết lo cho con trai…”

Lúc nói câu cuối, Quan Triều Viễn vô cùng chột dạ, giọng cũng rất nhỏ.

Nhưng Tô Lam nghe thấy rõ ràng.

Tô Lam sầm mặt, dứt khoát đóng cửa.

“Này này này! Đây là ý gì? Vào cửa mà cũng không cho anh vào!”

Quan Triều Viễn đứng ở cửa nói, thấy Tô Lam cũng không có ý mở cửa nữa thì hậm hực đi về phòng mình.

Tô Lam vừa tắm cho Tam Tam xong, Tam Tam đang ngồi trên giường, cậu bé nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người.

“Mẹ sấy khô tóc cho con là có thể đi ngủ rồi.” Tô Lam cầm máy sấy sấy tóc cho Tam Tam.

Tam Tam vẫn luôn nhìn Tô Lam, mặc dù cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng cậu bé có thể nhận ra bố mẹ đang cãi nhau.

Sấy tóc xong, Tô Lam đi cất máy sấy, vừa xuống giường thì bỗng hô lên ‘ui da’.

Tam Tam vội xuống giường, chạy đến trước mặt Tô Lam rồi ngẩng đầu nhìn cô.

Hành động này khiến Tô Lam rất vui mừng, nó có nghĩa là trong lòng con trai cô vẫn có cô.

“Là em gái đạp mẹ, không có chuyện gì đâu. Lúc Tam Tam ở trong bụng mẹ cũng thường hay đạp mẹ, lúc đó Tam Tam rất nghịch.”

Tô Lam phát hiện, lúc cô nói những lời này, trong mắt Tam Tam như lóe lên ánh sáng.

Cô lập tức để máy sấy tóc xuống, dùng sức bế Tam Tam về giường.

“Em gái trong bụng mẹ đang chào mẹ đấy, con có muốn chào em gái không?”

Tam Tam do dự hồi lâu rồi mới im lặng gật đầu.

Tô Lam nằm thẳng trên giường, để bàn tay nhỏ của Tam Tam đặt trên bụng mình.

Hai mẹ con chờ đợi nhưng không có động tĩnh gì.

Ánh mắt Tam Tam khó tránh khỏi có hơi thất vọng, nhưng dường như cậu bé không muốn từ bỏ, luôn để tay trên bụng Tô Lam chứ không rút về.

Tô Lam thấy con trai kiên trì như vậy cũng không muốn từ bỏ, thế là hai mẹ còn cứ đợi mãi.

Mắt Tam Tam bắt đầu díp lại, cậu bé đã buồn ngủ rồi.

Tô Lam hơi hối hận, mình không nên gấp gáp như vậy.

“Tam Tam, có thể là em gái đã ngủ rồi, hay là ngày mai chúng ta chào hỏi em sau nhé?”

Tô Lam vừa dứt lời thì Tam Tam bỗng giật mình nhìn Tô Lam, vì Tô Lam cũng cảm nhận được rồi.

“Em động đậy rồi phải không? Bây giờ em gái không thể nói chuyện được, chỉ có thể dùng cách này để chào anh trai thôi.”

Sau đó lại động đậy một cái nữa.

“Em gái rất thích anh trai, đã nóng lòng muốn ra ngoài chơi với anh trai rồi.”

Lần đầu tiên Tam Tam được trải qua chuyện này, việc này khác hẳn với việc đột nhiên bế một đứa trẻ đến trước mặt cậu bé, nói với cậu bé rằng đây là em trai của cậu bé.

Đọc truyện chữ Full