Chương 2136
Lặp lại mọi trình tự của Tô Bích Xuân và Quan Triều Viễn một lần nữa: “Tôi tin rằng chỉ cần hai người làm theo như tôi đã nói, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì”
Tô Bích Xuân ngượng ngùng cười.
Quan Triều Viễn đột nhiên nhìn về phía cô với giọng điệu như có ý khác: “Bác sĩ Tô, cô có chắc chẳn không, tôi làm theo lời cô nói, sẽ không có vấn đề gì?”
Trái tim Tô Lam run lên. Đôi mắt anh vô cùng sắc bén, như thể anh có thể nhìn thấu lòng của cô.
Tô Lam có chút mất tự nhiên: “Đương nhiên là không có vấn đề”
Tô Bích Xuân vội vàng trách móc: “Cô ấy đã nói không có vấn đề, vậy khẳng định là không có vấn đề”
“Hừ!” Quan Triều Viễn hừ lạnh mộ Đừng hối hậ Nói xong, anh một tay đút túi, thờ ơ xoay người đi về phía tầng hầm.
Tô Bích Xuân hưng phấn đi theo, tiện tay đóng cửa lại.
“Âm”
Âm thanh này giống như nện vào dưới đáy lòng Tô Lam vậy.
Cô cười khổ.
Hối hận ư?
€ô thì có gì phải hối hận chứ.
Bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô có tư cách gì động tay động chân vào chuyện của anh.
“Woa woa, bắt đề “Phát trực tiếp ở hiện trường, Tô Bích Xuân đúng là rất phóng đãng!”
“Xem ra, lần này cô ta đang ở tình thế bị ép buộc!”
“Trời ạ, cậu cả Quan hình như không có ý định đẩy cô ta thì phải, tôi nghĩ có lẽ lân này cô ta có thể sẽ thành công!”
“Chỉ tiếc, chúng ta chỉ có thể nghe được rồi”
âm thanh không nhìn thấy hình ảnh!”
“Cô thật đúng là cái đồ biếи ŧɦái!”
“Hì hì…
Trợ lý nhỏ và y tá hưng phấn bắt đầu bàn luận.
Tô Lam làm thế nào cũng không khơi mào được một chút hứng thú.
Cô nhẹ nhàng cần môi sau đó đứng lên: “Xem ra, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Các người ở đây trông chừng và quan sát số liệu.
Tôi có chút không thoải mái, về phòng trước…”
“Ai, bác sĩ Tô…
Trong tầng hầm ngầm.
Tiếng nhạc du dương mập mờ mà phiêu lãng ở trong không trung.
Tô Bích Xuân cởϊ áσ khoác xuống, trên người chỉ mặc một chiếc nội y tình thú có thể làm cho bất cứ thằng đàn ông nào thèm nhỏ dãi.
Cô ta uyển chuyển dáng người nhảy múa theo điệu nhạc, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Quần áo Quan Triều Viễn chỉnh †ề, ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lạnh như băng rơi trên người Tô Bích Xuân.