Chương 2142
Lục Anh Khoa chật vật bò lên, nhất định là cậu chủ đã kích mở hệ thống phòng ngự tối cao của chính bản thân mình.
Anh của lúc này cực kỳ nguy hiểm, căn bản là không có nhận thức.
Cộng thêm kỹ thuật đánh nhau của anh vô cùng tốt, sức chiến đấu cực kỳ mạnh, cho dù mấy người bọn họ cộng lại, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của anh!
“Pang!”
Tô Bích Xuân đang hôn mê bị ném sang một bên.
Đám người Lục Anh Khoa lần lượt trở thành mục tiêu mới của lữu Tuấn, lúc nào cũng có thể phát động công kích.
“Cô Tô, chúng tôi có mang theo thuốc an thần đến đây đang để ở ngoài. Đợi chút nữa mấy người chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp chế trụ cậu chủ, còn cô sẽ tiêm cho ngài ấy một mũi! Nếu như không thể đánh thức ngài ấy kịp thời, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng của ngài ấy!”
Nguy hiểm tính mạng?
Tô Lam giật mình, lập tức gật đầu “Tôi biết rồi!”
Lục Anh Khoa đưa ánh mắt nhìn mấy tên vệ sĩ khác, sau đó tất cả bọn họ cực nhanh xông tới.
Quan Triều Viễn đang ở trong tình trạng phòng bị tối cao giống như là một mãnh thú đang nổi điên vậy, Lục Anh Khoa căn bản không phải là đối thủ của anh.
Càng đáng sợ chính là, Lục Anh Khoa liên hợp với mấy tên vệ sĩ khác cũng không chế trụ nổi anh!
Sau mấy hiệp, toàn bộ đám người Lục Anh Khoa đều bị Quan Triều Viễn đánh nằm ở trên mặt đất, đến bò cũng không bò được.
Trên đùi của Quan Triều Viễn vẫn đang chảy máu, cả người giống như là từ Địa Ngục Tu La bước ra.
Giãm lên máu, từng bước từng bước đi về phía Lục Anh Khoa.
Bộ dạng đó, rõ ràng là đang muốn gϊếŧ người!
“Đừng mài”
Tô Lam thét một tiếng vô cùng chói tai Cô ôm lấy Quan Triều Viễn từ phía sau.
Động tác của Quan Triều Viễn dừng lại, quay đầu, hai mắt vô hồn ở trên người cô đảo qua.
Sau đó, dùng sức hất cô ra.
Tô Lam đứng không vững, bị anh hất một cái té lăn trên đất Chân của Quan Triều Viễn đã giẫm lên ngực.
của Lục Anh Khoa, Lục Anh Khoa căn bản không có sức lực phản kháng, mắt thường cũng có thể nhìn thấy ngay cả thở anh ta còn thở không ra hơi “Đừng mà, Quan Triều Viễn cầu xin anh đấy!
Tỉnh táo lại đi có được hay không?”
Tô Lam đứng lên, lần nữa lao vào trong ngực của anh.
Cô ôm chặt anh, ngẩng đầu nước mắt lưng tròng khẩn cầu anh: “Quan Triều Viễn, anh tỉnh táo lại một chút có được hay không? Đó là Lục Anh Khoa, anh mà làm tổn thương anh ta, sau khi tỉnh táo lại nhất định anh sẽ hối hận!”
Quan Triều Viễn cúi đầu, giống như muốn nhìn rõ khuôn mặt của người phụ nữ đang ở trước mặt này là ai Thế nhưng trước mắt chỉ là một mảnh sương mù anh không nhìn rõ.
“Van xin anh đấy, tỉnh táo một chút đi, có được hay không?”
“Cô… Là ai?”
Âm thanh khàn khàn vang lên, Quan Triều Viễn luôn cảm thấy âm thanh này rất quen tại Ký ức chỗ sâu nhất, ở nơi đó đưa tay ra không thấy được năm ngón thật sự rất tối, cũng từng có một người phụ nữ nũng nịu như vậy cầu xin anh, xin anh tha cho cô.