Chương 2157
Vừa nghĩ đến Nhan Thế Khải muốn hôn cô, cô lại không hề có ý muốn tránh đi, Quan Triều Viễn liền tức đến muốn gϊếŧ người.
“Không liên quan đến đàn anh của tôi!
Giấy kết hôn của hai chúng ta, đều là tình thế bắt buộc, sớm muộn gì cũng phải ly..”
Hai chữ “ly hôn” còn chưa ra khỏi miệng, Quan Triều Viễn liền nằm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô đến trước mặt mình.
Quần áo vốn đã rời rạc giờ lại vì động tác này mà lật lên, lộ ra làn da lưng trằng nốn.
Ánh mắt Quan Triều Viễn tối sầm lại, bổ nhào quat Anh quá ngu ngốc rồi!
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, không biết vì sao anh lại bị thu hút.
Muốn dùng toàn bộ thủ đoạn để có được cô.
Nhưng sau này, anh lại dần dần phát hiện.
Thứ anh muốn không phải là cơ thể của cô, mà là muốn nhìn thấy cô nở nụ cười từ tận đáy lòng với mình…
Anh đã quá chịu đựng rồi, quá kiềm chế, cho nên mới làm cho cô dám có suy nghĩ ly hôn!
Người đối diện xông đến mà hôn cuồng nhiệt, Tô Lam bị dọa sợ.
“Tên khốn, buông ra..”
Tay chân cô khua loạn xạ lên, vừa đánh vừa đá.
lần bị đùi Quan Triều Viễn ép xuống không thể cử động được nữa.
Triều Viễn bắt đầu cởϊ qυầи áo của cô, Tô Lam sợ đến mức hồn bay phách tán.
Mấy đứa trẻ đang ở ngay bên cạnh, lỡ như bọn chúng đột nhiên đi vào…
Cồn có.
Những dấu vết trên người mình bị anh để lại từ ngày hôm đấy, nếu như bị anh thấy được…
Không thể!
Tô Lam tức giận đến cả người phát run, nhưng mà sức lực lại không phải là đối thủ với Quan Triều Viễn.
“Hu hu hu… Quan Triều Viễn, xin anh đấy, đừng mà…xin anh đấy—”
Vừa mới buông cô ra, Tô Mả Mạt liền ôm mặt khóc rống lên.
Quan Triều Viễn hô hấp nặng nề, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Vừa nấy vết thương đã bị chạm đến rồi, sắc mặt tái nhợt giống như giấy.
“Đừng mà!”
Tô Lam vẫn đang khóc, từng giọt nước mắt to như hạt đậu mà rơi xuống.
Cô hận tên khốn trước mặt này muốn chết.
Ngày đó anh không hề thương hại cô một chút nào, cô cảm thấy mình đã mất đi nửa cái mạng rồi.
Nhưng bây giờ, sau khi anh tỉnh táo lại, cái gì cũng không nhớ, lại muốn bắt nạt cô.
Sao cô lại đáng thương đến vậy cơ chứ, tủi thân đến vậy cơ chứ?
Nhìn thấy nước mắt của cô, ánh mắt Quan Triều Viễn ngập tràn sự giận dữ, dần dần trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Không biết là tại sao, bị anh nhìn như vậy trái tim Tô Lam cứ run rẩy.