Chương 2196
Cho đến khi xe xuất phát, tốc độ đều đặn rồi anh mới nghe được bên tai truyền tới tiếng khóc thút thít thật nhỏ.
Cô lại khóc?
Quan Triều Viễn nhìn sang bên kia một cái, thì phát hiện cô gái đang vô cùng uất ức co người ở trên ghế phụ, không ngừng lau nước mắt.
Cô giống như là cố nén mới không khóc ra thành tiếng.
Quan Triều Viễn nhướng mày một cái, bẻ tay lái, xe vững vàng đậu ở bên lề đường, “Tại sao em khóc?”
Giọng nói của đàn ông mang theo mấy phần cưng chìu, Tô Lam nghe thấy vậy thì uất ức đè nén lập tức bùng nổ trong nháy mắt.
Cô nghẹn ngào hai tiếng, rồi lại oa một tiếng khóc rống lên, “Anh còn không biết xấu hổ hỏi tôi tại sao lại khóc nữa à? Anh không bắt nạt tôi thì làm sao tôi lại khóc? Đang ở nhà thật tại sao anh phải đuổi tôi đi?
Đuổi tôi đi cũng được đi, lại còn bao hết tất cả phòng trống ở khách sạn, tính ép tôi ngủ ở đầu đường xó chợ hay sao? Rốt cuộc tôi đã làm sao điều gì? Rõ ràng chính là anh ăn hϊếp tôi trước, bây giờ còn không buông tha tôi, sao số tôi lại khổ như vậy chứ! Hu hu hui Tô Lam vừa mệt lại vừa tủi, càng khóc càng lớn, dường như bộc phát toàn bộ uất ức mà mình phải chịu đựng suốt mấy năm nay.
Thấy dáng vẻ khóc lóc như mưa của cô, Quan Triều Viễn nhíu chặt mày.
Bình thường anh thấy phiền nhất là phụ nữ khóc.
Người phụ nữ vừa khóc giống như có năm trăm con vịt kêu không ngừng nghỉ bên tai anh, làm cho anh hận không thể trốn càng xa càng tốt.
Cũng không biết tại sao, nhìn dáng vẻ khóc lóc như sắp mất hơi của người phụ nữ trước mặt, trong lòng anh lại bất giác siết chặt.
“Là tôi sai. Hả?”
Anh sáp lại gần, dùng trán cạ vào trán cô, cất giọng trầm thấp dụ dõ.
“Vốn chính là anh sai, tôi ghét anh! Chỉ biết ăn hϊếp tôi.” Rõ ràng là lời tố cáo đâm máu nhưng vì cô khóc quá dữ, lại còn đang thút thít cho nên lúc nói những lời này ra lại mang theo ý nũng nịu.
Trái tim của Quan Triều Viễn run lên một cái, ấn cô vào trong ngực của mình.
Mới ban đầu Tô Lam giấy giụa theo phản xạ có điều kiện.
Nhưng sức của cô nào hơn người đàn ông khôi ngô cao lớn trước mắt này được?
Giấy giụa không thành, cô cũng vứt bỏ, tựa vào trong lông ngực rộng lớn vững chãi này, vừa khóc vừa nỉ non.
Không biết qua bao lâu, cô gái trong ngực rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, dần dần không có thanh âm nào nữa.
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn một cái, phát hiện cô lại tựa vào mình ngủ thϊếp đi.
Không biết tại sao, nhìn dáng vẻ đáng thương khi trong mơ mà còn không ngừng khóc thút thít, Quan Triều Viễn đột nhiên sinh ra một loại cảm giác vô lực từ trong lòng.
Anh có chút không biết nên làm sao với cô.
©ó lẽ là buổi tối ngày hôm qua thật sự quá mệt, cho nên Tô Lam ngủ một giấc đến lúc mặt trời lên cao ba sào, cả người vẫn còn mơ màng nằm ở trên giường không chịu nhúc nhích.
Trong lúc mông lung buồn ngủ, cô trở mình, bàn tay mảnh khảnh để lên một thứ gì đó ấm áp.
“Ưʍ..”
Cô ngờ vực kêu lên một tiếng nhỏ, vô thức đưa tay lần mò.
Cứng rắn, hình như còn có chút nhiệt độ, thật giống như… ngực của một người đàn ông?