*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 2213
Năm phút sau, chiếc Bentley màu đen vững vàng dừng lại bên đường.
“Vậy thì tôi về trước đây” Tô Lam khẽ thở phào nhẹ nhõm, khi cô định xuống xe, thì lại bất thình lình bị ai đó giữ lấy cổ tay, cô kinh ngạc quay đầu lại.
“Em đã quên một chuyện rồi”
“Có chuyện gì… ừm..”
Cái cằm đột nhiên bị người ta bắt lấy, nụ hôn bá đạo của người đàn ông chiếm hết hơi thở của cô, một lúc sau mới thỏa mãn buông tay ra, giọng nói gợi cảm mê người: “Bà Quan, từ nay về sau khi chúng ta tạm biệt nhau thì không được quên nụ hôn tạm biệt đó”
Tô Lam bị nụ hôn này làm cho choáng váng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, khuôn ngực nhấp nhô mạnh mẽ.
“Còn không xuống sao? Có phải là nụ hôn vừa rồi còn chưa đủ nên muốn một cái nữa không?”
“Không cần” Tô Lam hoảng hốt một trận, suýt chút nữa nhảy ra khỏi xe.
Nhìn chiếc xe của Quan Triều Viễn từ từ xuất phát cho đến khi biến mất ở góc đường, Tô Lam đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, có chút xấu hổ mà che môi: “Còn nụ hôn tạm biệt nữa chứ, thật không biết xấu hổ mà”
Bây giờ đã là 6 giờ 30, tiệc đính hôn của tra nam và tiện nữ lại bắt đầu lúc 7
0, nếu ngay bây giờ cô chạy đến thì hẳn là còn kịp.
Tô Lam đón một chiếc taxi và gọi vào điện thoại của Lâm Thúy Vân: “Thúy Vân, cậu đã đến chưa?”
“Mình đang trên đường đó đây. Đúng rồi, Tô Lam, cậu phải ăn mặc cho đẹp đó nha, cậu nhất định phải khiến cho toàn trường kinh ngạc, làm cho đôi cẩu nam nữ kia tức chết!”
“Mình biết rồi, cậu cứ yên tâm đi”
Bữa tiệc đính hôn của Cố Đức Hiệp và Liễu Mộng Ngân được tổ chức tại khách sạn Vọng Nguyệt.
Trong sảnh tầng một có sảnh tiệc tráng lệ, sân tiệc ngoài trời thoáng đãng và có một bể bơi mang phong cách thuần châu Âu, xa hoa khó cưỡng, quý khí bức người. Trong nhà hàng cũng đã có không ít người đến, bọn họ tụm ba tụm bảy nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Chiếc Cadillac màu đen chậm rãi dừng ở cửa khách sạn, người gác cửa mở cửa, Lâm Thúy Vân mặc váy dài bước xuống trước.
Ngay sau đó, Tô Lam đã xuống xe phía sau cô ấy.
Lâm Thúy Vân phong tình vạn chủng vỗ vỗ eo của cô: “Tô Lam, nếu không nhân lực bữa tiệc còn chưa bắt đầu cậu hãy gọi điện thoại cho cậu cả Quan mời anh ấy qua đây giúp cậu ra oai một chút?”
Tô Lam có chút bất đắc dĩ: “Người ta bận rộn lắm, làm gì có thời gian mà chơi mấy trò trẻ con này với chúng ta. Cậu cứ yên tâm đi, cho dù chỉ có một mình mình thôi thì mình cũng có thể giải quyết nhanh gọn, cho dù không được thì không phải mình còn có cậu hay sao?”
Câu này đối với Lâm Thúy Vân rất hữu dụng, khóe mắt cô ấy hếch lên, gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng, chúng ta vào đi”
Cửa phòng tiệc được đẩy ra, ngay khi bóng dáng của Tô Lam và Lâm Thúy Vân thì đại sảnh vốn đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại, sau đó là tiếng xì xào bàn tán vang lên không ngừng.
Hai người họ đều rất đẹp, một người trong sáng lạnh lùng và một người lại nhiệt tình quyến rũ.
Đặc biệt là Lâm Thúy Vân, người cơ bản thuộc vào top nhân vật nổi tiếng trong trường đại học Ninh Lâm, được vô số người theo đuổi, nhưng mà hầu hết đều bị cô ấy từ chối.
‘Về phần Tô Lam, lúc trước nếu không phải vì chuyện kia, cô ấy đã xuất ngoại thì e rằng người theo đuổi sẽ không ít hơn Lâm Thúy Vân bao nhiêu.