Chương 2267
Nhiệt độ trên người cô quá thấp, không thể để thế thêm nữa.
Quan Triều Viễn không nói lời nào, nhanh chóng cởϊ qυầи áo của mình ra, thuận tay cởϊ qυầи áo ướt trên người cô ra.
Anh dùng chiếc áo khoác vẫn khô, bọc lấy hai cơ thể.
©ô vẫn còn run rẩy.
Quan Triều Viễn do dự một chút, muốn cởi chiếc áo ngực ướt đẫm của cô ra.
“Đừng… Quan Triều Viễn, cầu xin anh, không cần!”
Người phụ nữ đột nhiên đấu tranh một cách yếu ớt.
Cô dường như đã bị sốt.
Trên mặt có màu đỏ kì lạ, nhưng nhiệt độ trên người lại thấp đến mức dọa người Giống như nghĩ đến kí ức nào đó không tốt, cô run rẩy cự tuyệt: “Cầu xin anh, không cần…”
Vốn dĩ Quan Triều Viễn cũng không nghĩ đến những suy nghĩ lệch lạc.
Nhưng khi nghe thanh âm mềm mại của cô, anh lập tức có chút nhiệt huyết sôi trào.
Hô hấp của anh hơi trầm xuống: “Cầu xin tôi cái gì?”
Tô Lam nửa hôn mê, phảng phất như có thể tưởng tượng ra cách nói chuyện ác liệt của anh.
Cô muốn đánh anh, nhưng tay lại không có chút sức lực nào.
Bất chấp sự kháng cự của cô, anh đã cởi bỏ được thứ giam cầm cuối cùng.
Anh ôm chặt cô vào lòng.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cuối cùng đã cho cô một chút ấm á Bàn tay lớn của anh cọ xát lên cánh tay cùng trên lưng của cô, làm ấm cơ thể cô.
Cô gầy, rất nũng nịu, như thể chỉ cần dùng chút sức mạnh cũng có thể khiến cô bị tan vỡ.
“Thật vô dụng!”
Tô Lam cứ như vậy bị anh ôm vào lòng, cho đến khi thân thể dần dần ấm lên Chờ cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, và có chút sức lực, cô đột nhiên phát hiện bàn tay to của Quan Triều Viễn vẫn còn lưu lạc trên người mình, nhất thời đẩy anh ra, bàn tay cô cũng vô thức đánh qua.
Tuy nhiên, cô không có sức mạnh.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàm dưới của anh, tựa như vuốt ve.
Quan Triều Viễn nắm lấy tay cô, nhìn xuống: “Nhặt được một cái mạng nhỏ, em liền trở mặt không nhận người hả?”
Tô Lam đỏ mặt, lại không có sức lực giấy dụa: “Rõ ràng nhiệt độ cơ thể tôi đã tăng, vậy mà anh còn…
“Em là một bác sĩ và em biết rằng đó là cách tốt nhất. Nếu như tôi thật sự có mưu đồ bất chính, thì vừa rồi đã trực tiếp đè em ở chỗ này mà làm rồi, quả có thể tốt hơn”
*..” Tô Lam đỏ mặt, không nói ra được một câu nào.
*Ngoan ngoãn, chờ quần áo được hong khô” Quan Triều Viễn dặn dò một câu, sợ cô lo lằng, lại bổ sung: “Bên kia sẽ nhanh có người đến đây thôi, đừng lo lắng”
Tuy rằng nhiệt độ cơ thể cô đã tăng, nhưng Tô Lam vẫn cảm thấy khó chịu, đầu cô vẫn còn cảm thấy choáng váng.
Mà lúc này nghe Quan Triều Viễn nói như vậy, trái tim đầy lo lắng của cô hơi được thả lỏng một chút.
Bên tai là tiếng củi thiêu đốt, người đàn ông bên cạnh ôm chặt lấy cô.